Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tuy trong lòng vô cùng ngưỡng mộ Thánh Nhân và Đại Đế, nhưng Phương Trần cũng biết, đó là những cường giả đứng trên đỉnh của thế giới này, không phải ai cũng có thể đạt đến cảnh giới đó.
Ngay cả khi bây giờ hắn có Phù Tiên Kiếm, cũng không dám vọng tưởng mình có thể đạt đến cảnh giới ấy.
Hắn chỉ cần có thể sống một cuộc sống tự do tự tại, cơm no áo ấm là đủ rồi. Dù sao từ nhỏ gia đình hắn đã nghèo khó, từ khi biết chuyện, cơn đói luôn đeo bám hắn, vì vậy ước mơ thuở nhỏ của hắn là mỗi bữa đều được ăn no.
Đến Lưu Ly Kiếm Tông, hắn ở Long Hổ Sơn lại phải chịu sự bắt nạt và áp bức lâu dài, vẫn không được ăn no, còn thường xuyên bị đánh đập.
Bây giờ, ước mơ này của Phương Trần gần như đã có thể thực hiện được.
Trước kia, Phương Trần chưa bao giờ hoạch định cuộc đời mình, vì khi đó hắn căn bản không có năng lực để làm chủ bản thân. Bây giờ, cùng với năng lực ngày một nâng cao, hắn cuối cùng cũng đã có được cơ hội đó.
Tuy thực lực của hắn đã mạnh lên không ít, nhưng hắn vẫn chưa được tự do. Hắn còn nợ tông môn một món nợ lớn, lại còn bị đại ca của Trương Thiết Ngưu là Trương Thiết Lân nhắm tới. Nếu hắn muốn ra ngoài kiếm tiền, thì phải giải quyết được Trương Thiết Lân.
Nhiệm vụ cấp bách hiện tại vẫn là nâng cao thực lực của mình, vượt qua trở ngại trước mắt này.
Nằm trên tảng đá lớn một lúc, sương đêm dần buông, Phương Trần cảm thấy hơi lạnh, liền từ trên tảng đá xuống. Hắn không định qua đêm trên đỉnh núi, vì gió trên này quá lớn, nhà đá đã đổ nát, quan trọng nhất là ở đây có rắn độc, lỡ như trong lúc ngủ lại bị cắn một lần nữa thì thật thê thảm.
Hắn vác bọc hành lý lên, thi triển Phiêu Miểu Vương Bát Bộ chạy xuống núi.
Với sự trợ giúp của Phiêu Miểu Vương Bát Bộ, cộng thêm cây cối trên đường đã được dọn sạch, Phương Trần rất nhanh đã về đến nơi ở của mình. Hắn ra con suối nhỏ sau sân tắm rửa, dù sao chiều nay đã chặt cây lâu như vậy, cả người toàn mùi mồ hôi chua.
Tắm xong, hắn trở về phòng, lấy chiếu và chăn ra trải xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, mặt trời còn chưa lên, Phương Trần đã tỉnh giấc. Việc đầu tiên hắn làm là ra cửa sân, triệu hồi Phù Tiên Kiếm, chém về phía một tảng đá.
"Keng!"
Tảng đá bị chém làm đôi, Phù Tiên Kiếm khẽ rung lên, một luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể Phương Trần.
Đôi mắt Phương Trần khẽ sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười: "May quá, Phù Tiên Kiếm lại bình thường rồi!"
Đêm qua lúc ngủ, Phương Trần còn lo lắng Phù Tiên Kiếm sẽ xảy ra vấn đề, ngay cả ban ngày cũng không thể hấp thụ linh lực được nữa. Bây giờ xem ra là hắn đã lo xa.
Hắn không tiếp tục chém đá mà thu Phù Tiên Kiếm lại, rửa mặt qua loa, vào bếp nhóm lửa, nướng lại phần thịt rắn mang từ đỉnh núi về tối qua. Ăn no xong, hắn nhét một chiếc bánh nướng linh mạch vào ngực, vác theo một bình nước rồi lên núi.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Phương Trần đặt bình nước xuống, triệu hồi Phù Tiên Kiếm rồi khoan thai tiến đến bên cạnh tảng đá khổng lồ, vung lên một nhát kiếm chém xuống.
"Keng!"
Từng đốm lửa bắn ra tung tóe, Phù Tiên Kiếm đã lưu lại trên mặt cự thạch một vết kiếm nông cạn, một luồng khí lưu bá đạo ngay lập tức từ chuôi kiếm chui vào lòng bàn tay hắn, sau đó cuộn trào khắp toàn thân.
"Không có vấn đề gì!"
Khóe miệng Phương Trần khẽ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, hắn không tiếp tục chém xuống nữa mà bắt đầu công việc cạo sạch lớp rêu xanh trên tảng đá. Những văn tự được điêu khắc trên đá đã bị rêu phong che lấp hoàn toàn, chỉ khi dọn dẹp sạch sẽ, hắn mới có thể nhìn thấy được nội dung bên trong.
Phương Trần đã phải tốn trọn một canh giờ mới có thể loại bỏ hết đám rêu xanh bám trên tảng đá khổng lồ.
"Cuối cùng cũng đã xong!"
Phương Trần đứng sừng sững trước cự thạch, ngẩng đầu chăm chú quan sát những văn tự được điêu khắc trên đó. Những văn tự này tạo thành một bộ kiếm pháp có tên là Lưu Vân Kiếm Pháp, không chỉ có khẩu quyết vận công mà còn bao gồm cả những chiêu thức kiếm pháp, người điêu khắc chính là Lưu Vân Chân Quân.
"Không ngờ lại là truyền thừa do một vị cường giả Chân Quân để lại!"
Sau khi nhìn thấy bộ kiếm pháp này, trong lòng Phương Trần không khỏi dâng lên một nỗi kinh ngạc tột độ, Chân Quân chính là danh xưng dành cho những bậc cường giả thuộc cảnh giới Hóa Thần.
Tại Man Hoang Giới, phía trên cảnh giới Luyện Khí lần lượt là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần…
Tu sĩ Nguyên Anh được tôn xưng là Chân Nhân.
Mà tu sĩ Hóa Thần cảnh thì lại được tôn xưng là Chân Quân.
Ở Lưu Ly Kiếm Tông hiện tại, các vị trưởng lão phần lớn đều ở cảnh giới Nguyên Anh, các vị phong chủ của các ngọn núi chính đều là cường giả cảnh giới Hóa Thần, chỉ có Chưởng môn và Thái Thượng trưởng lão mới có tu vi đạt đến cảnh giới Động Hư.
Truyền thừa kiếm pháp được điêu khắc trên tảng đá trước mắt này lại do chính Lưu Vân Chân Quân để lại, chắc chắn không phải là thứ tầm thường.