Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người vừa tới vung thứ hắn đang cầm trong tay lên, đánh bay mũi Long Tu Châm ra ngoài, tiếp đó hắn giậm chân lướt qua cạnh Đường Liên Nguyệt, đi tới bên Mộ Vũ Mặc.

Đường Liên Nguyệt lật tay, Chỉ Tiêm Nhận đã xuất hiện trong tay hắn, hắn khẽ cúi người, chuẩn bị nghênh chiến: “Đội trưởng đội sát thủ trực thuộc đại gia trưởng Ám Hà, Khôi.”

Tô Mộ Vũ đưa lưng về phía Đường Liên Nguyệt, tay cầm cán dù, cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mộ Vũ Mặc nhìn Tô Mộ Vũ, nghi hoặc: “Ai đánh rơi mặt nạ của ngươi vậy?”

“Thế ai đã đánh rơi mặt nạ của ngươi?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là cái gã dâm tặc tên Đường Liên Nguyệt này!” Mộ Vũ Mặc nhắc nhở Tô Mộ Vũ thân phận của đối phương.

Nhưng hai người đều không đặt câu nói bề ngoài trêu chọc nhưng ngấm ngầm nhắc nhở này vào trong lòng, vì khi bọn họ lướt qua người nhau, họ đã biết thực lực của đối phương, cũng đoán được thân phận của đối phương.

“Bị thương ra sao?” Tô Mộ Vũ nhìn vết máu trên người Mộ Vũ Mặc.

“Sắp chết.” Mộ Vũ Mặc ấm ức nói.

“Thiên Chu Trận!” Tô Mộ Vũ đột nhiên đặt cây dù trở lại sau lưng, sau đó tung người nhảy về phía trước, giang hai tay ra. Mộ Vũ Mặc như đã đoán trước, chống trường kiếm xuống đất rồi nhảy lên, hạ xuống trong lòng Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ cứ thế ôm Mộ Vũ Mặc bay ra ngoài sân.

Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, vung tay trái, ba mũi Thấu Cốt Đinh bắn thẳng tới sau lưng Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ khẽ nghiêng người, dùng cây dù sau lưng chặn ba mũi Thấu Cốt Đinh.

“Hai trong ba món ám khí còn lại của ngươi, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!” Mộ Vũ Mặc hô to.

Đường Liên Nguyệt đang định đuổi theo, nhưng đám nhện vốn đang sợ hãi uy thế của hắn lại đột nhiên nhào lên như nổi điên...

Chỉ trong chốc lát, Tô Mộ Vũ đã ôm Mộ Vũ Mặc đi xa nửa dặm. Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn Mộ Vũ Mặc: “Thương thế không sao chứ? Đã lâu rồi cô không bị thương như vậy.”

“Không sao. Tên Đường Liên Nguyệt kia lưu thủ, nếu không có lẽ ta đã chết rồi. Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quả nhiên là cao thủ đứng trên đỉnh võ đạo.” Mộ Vũ Mặc trả lời.

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Cũng may là gặp hắn, Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt xưa nay luôn căm ghét chuyện giết người.”

Mộ Vũ Mặc đột nhiên mỉm cười: “Vớ vẩn, hắn lưu thủ với ta là vì sau khi thấy ta hắn đã nhất kiến chung tình”

Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười, giọng điệu bất đắc dĩ: “Ngươi càng ngày càng tự tin về bản thân đấy.”

“Thật đấy, vừa nãy hắn bảo ta dùng mị thuật với hắn nên hắn mới ra tay chậm!” Mộ Vũ Mặc nhướn mày: “Vũ ca, ngươi nói xem ta có dùng mị thuật không?”

“Rất nhiều nữ đệ tử của Mộ gia am hiểu mị thuật, nhưng đúng là ngươi chưa từng học, cái này ta biết.” Tô Mộ Vũ trả lời.

Mộ Vũ Mặc liếm môi, nói đầy ẩn ý: “Thấy đẹp là mê mẩn, thấy đẹp là mê mẩn.”

,,,

Dịch: Athox

Trong sân, Đường Liên Nguyệt khẽ thở ra một hơi, vung ống tay áo quét bay thi thể đám nhện dưới đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên trời vẫn là vầng trăng sáng nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái, hắn nhíu mày, bước ra khỏi khoảng sân.

Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh trăng trên không trung đã không còn bóng dáng, chỉ có một vệt trắng bạc dần dần hiện lên nơi chân trời. Hóa ra bây giờ trời đã sắp sáng.

“Đúng là một nữ nhân quỷ kế đa đoan.” Đường Liên Nguyệt hạ giọng nói.

Giờ phút này Tô Mộ Vũ đã ôm Mộ Vũ Mặc tới một trấn nhỏ gần đó, Mộ Vũ Mặc nói đầy ẩn ý: “Chắc bây giờ cái tên kia đã phát hiện mình bị chơi xỏ rồi? Sau khi vào trong sân ta đã bố trí Bạch Câu Chi Trận, vào trong trận sẽ nảy sinh ảo giác về thời gian trôi qua, hắn, đúng là quá coi thường người của Mộ gia chúng ta.”

“Ta đi tìm một con ngựa.” Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn xung quanh.

“Chẳng lẽ dọc đường ngươi đi bộ? Sao không mua một con ngựa?” Mộ Vũ Mặc hỏi.

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Dọc đường cái tên Xương Hà phái không ít người tới cản ta, bọn họ giết mất con ngựa của ta.”

“Cái tên Xương Hà kia...” Mộ Vũ Mặc lẩm bẩm.

“Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới bên cạnh đại gia trưởng, Xương Hà hiểu rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay, thậm chí còn đưa thư cho Đường Liên Nguyệt, chứng minh trong Chu Ảnh có gián điệp của hắn.” Tô Mộ Vũ dìu Mộ Vũ Mặc tới một quán trọ.

Nơi đó có một chiếc xe ngựa trang trí hoa mỹ đang đỗ, một gã sai vặt đang đứng đó lau mình ngựa. Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, hắn hoảng sợ nói: “Các ngươi định làm gì?’

Tô Mộ Vũ vung tay áo, ném cho gã sai vật một thỏi vàng: “Cái xe ngựa này, ta mua.”

Gã sai vặt ngạc nhiên: “Ta nào dám bán cho ngươi, phải do lão gia nhà ta quyết định mới được.”

“Không có thời gian.” Tô Mộ Vũ rảo bước lên thẳng xe ngựa, đặt Mộ Vũ Mặc vào trong, tiếp đó rút cây dù sau lưng ra chỉ vào gã sai vặt: “Nói với lão gia nhà ngươi, nếu ngươi không đưa xe ngựa cho ta, ngươi sẽ bị ta giết chết.”