Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong phòng học, chỗ ngồi được phân chia theo kiểu 2-6-2, tức là hai hàng ở hai bên gần tường sẽ có hai người, hàng giữa có sáu người, một hàng vừa đủ 10 người, lớp có tổng cộng mười hàng.

Vị trí Tô Bạch ngồi là ở ngoài cùng phía bên trái của hàng thứ mười.

Tô Bạch quay đầu sang, nhìn người cùng bàn với mình.

Hứa Lâm, bởi vì hồi cấp 2 đã ngồi cùng bàn với nhau được hơn một năm, cho nên Tô Bạch vẫn nhớ tên của cậu ta.

Lúc này Hứa Lâm đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt bàn, cây bút bi mực đen ở giữa các ngón tay của cậu không ngừng chuyển động.

Nếu như từ trên bục giảng nhìn xuống, bạn sẽ tưởng rằng cậu ta đang buồn phiền vì đề kiểm tra trên bảng.

Nhưng sau khi Tô Bạch cúi đầu liếc nhìn ngăn bàn liền rõ ràng cậu ta đang làm gì.

Dưới gầm bàn của cậu ta đang mở một cuốn tiểu thuyết dày cộp.

Vì sao cách một cái mặt bàn mặt mà Hứa Lâm vẫn có thể đọc được tiểu thuyết dưới gầm bàn?

Đó là bởi vì trên mặt bàn có một cái lỗ không lớn không nhỏ, cái lỗ như thế này, không chỉ bàn của Hứa Lâm có, căn bản là mấy hàng phía sau đều có.

Những cái lỗ này cũng không phải do khóa của Tô Bạch làm, thật ra phần lớn đều là những tiền bối đã ra trường để lại.

Cái thời đại này chính là thời đại văn học mạng càn quét.

Văn học mạng ở thời đại này chưa gặp phải các đối thủ như mobile game, các nền tảng livestream, short video của sau này.

Trước khi mà mạng lưới 4G ra đời, khi mà bạn chán không muốn nghe giảng, thứ duy nhất bạn có thể làm là đọc tiểu thuyết.

Hơn nữa thời kỳ này, các thể loại văn học có thể nói là "trăm hoa đua nở".

Khoảng thời gian này, một khi đã dính vào tiểu thuyết online thì không dứt ra được.

Kiếp trước, từ khi học lớp 7 Tô Bạch đã lọt vào trong cái hố sâu mang tên truyện online này, sau mười năm hắn mới có thể bò ra ngoài từ bên trong cái hố này. Mà nguyên hắn có thể bò ra, căn bản là do truyện của mười năm sau không thể đọc nổi nữa.

Thành tích tời tiểu học của Tô Bạch cũng không kém, nguyên nhân mà thành tích của hắn nhanh chóng giảm sút từ sau khi lên cấp 2 chính là bởi vì tiểu thuyết cùng trò chơi. Đi học đọc tiểu thuyết, nghỉ học lập tức chui vào quán net chơi game, nếu như này mà thành tích có thể tốt lên, vậy thì có quỷ rồi.

Tô Bạch lại nhìn những người khác ở hàng cuối cùng, trên căn bản đều đang đọc tiểu thuyết.

Có người thì quang minh chính đại để sách lên trên bàn, có người thì một tay xoắn tóc, một tay cầm điện thoại di động để đọc.

Cho dù là trường tốt đến mấy thì cũng có học sinh thành tích tốt cùng học sinh thành tích kém.

Mà mấy người ngồi phía sau, cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết giống như bọn Tô Bạch, không thể nghi ngờ chính là học sinh kém, thuộc vào loại bị một số giáo viên từ bỏ.

Còn tại sao lại nói là một số giáo viên, đó là bởi vì ở trong đám học sinh này, có không ít người bị lệch môn cực kì nặng.

Tô Bạch chính là một cái ví dụ điển hình nhất. Hai môn tiếng anh cùng với toán, Tô Bạch xếp ở hạng trước mười đếm ngược len. Nhưng thành tích ngữ văn của hắn lại có thể xếp trong top 10.

Ngoại trừ Tô Bạch, một người cũng ngồi ở hàng cuối tên Trương Tường, hai môn ngữ văn cùng toán học rất kém, vậy mà tiếng Anh lại có thể xếp vào hai mươi vị trí đầu của lớp. Cho nên, những người học lệch môn như Tô Bạch thì phần lớn giáo viên đều không thích, nhưng lại được một giáo viên bộ môn nào đó yêu thích.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tô Bạch quay đầu, nhìn ra qua khe cửa, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người này chính là chủ nhiệm lớp của Tô Bạch, cũng chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ, Đoàn Đông Phương.

Bởi vì giáo viên này họ Đông Phương, mà lực "sát thương" cũng rất lớn, cho nên được đám học sinh đặt cho một cái biệt hiệu là Đông Phương Bất Bại.

Cái này cũng không phải do đám Tô Bạch bọn họ đặt, mà là được các tiền bối trong trường lưu truyền từ xưa tới tận bây giờ.

Trung học Dục Hoa có ba cái lớp không thể vào, một là ban của Đoàn Đông Phương "Đông Phương Bất Bại, hai là ban của Vương Minh "Tây Phương Bất Đảo, cuối cùng là ban của Thẩm Thu - Diệt Tuyệt Sư Thái.

Ba người này, một người dạy tiếng Anh, một người dạy ngữ văn, một người dạy vật lý, khiến cho vô số học sinh của Dục Hoa run như cầy sấy.

Mà đám người Tô Bạch rất không may, không chỉ có chủ nhiệm lớp là Đông Phương Bất Bại, mà giáo viên vật lý lại chính là Diệt Tuyệt Sư Thái "Thẩm Thu.

Phải biết, chủ nhiệm lớp tại Trung học Dục Hoa, ngoại trừ dạy lớp của mình ra, tối đa chỉ có Thể dạy thay một lớp khác. Chí có như vậy thì họ mới dư ra thời gian để quản lý lớp của mình.

Cái chủ nhiệm lớp cần quan tâm không phải là thành tích của một môn mà là thành tích của toàn bộ các môn trong lớp. Mà cái lớp này được hai trong ba đại ma đầu giảng dạy, có thể nói nguy hiểm.

Thẩm Thu là giáo viên chủ nhiệm duy nhất trong trường dạy bộ môn có liên quan đến tính toán.

Đoàn Đông Phương quan sát đám học sinh trong phòng qua khe cửa, mặt không cảm xúc.

Thực ra cũng quan sát không được bao nhiêu người, lấy thị giác của ông, chỉ có thể nhìn thấy được tình cảnh ở hàng cuối cùng.