Bắt Đầu Từ 2012

Chương 22. Hắn Cũng Xứng?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghe Hàn Thành nói xong, những học sinh bên dưới bục giảng đều thở dài.

Bọn họ khâm phục lòng can đảm của Tô Bạch, chỉ là ngày hôm nay quát mắng Hàn Thành như vậy, căn bản là đôi bên hoàn toàn trở mặt.

Tô Bạch chỉ là một học sinh, mà Hàn Thành là một chủ nhiệm lớp, Hàn Thành mở miệng, Tô Bạch bị đuổi học, xem như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Nếu đã trở mặt rồi, Tô Bạch sẽ không gọi là thầy nữa, hắn trực tiếp cười lạnh nói:

"Muốn đuổi học tôi? Hàn Thành, ông cho rằng tôi là học sinh ban 11 của ông?”

"Trường Dục Hoa có quy định rõ ràng, giáo viên dạy thay không có quyền đuổi học bất kỳ học sinh nào trong lớp, muốn đuổi học học sinh trong lớp chỉ khi được sự đồng ý của chủ nhiệm lớp đó mới được. Thế nhưng, tôi cảm thấy, dù ông coi như tìm được chủ nhiệm lớp đi chẳng nữa, chủ nhiệm lớp e rằng cũng sẽ không đuổi học tôi. Những việc ông làm mấy năm này không chỉ làm mất lòng những học sinh như chúng tôi đâu. Ông nghĩ xem, những việc ông làm, các giáo viên khác nhìn ông như thế nào?

"Đặc biệt là chủ nhiệm lớp của chúng tôi, bởi vì chuyện của ông mà không ít phụ huynh học sinh trách cứ thầy ấy. Đương nhiên, ngoài chủ nhiệm lớp của chúng tôi ra thì ông còn có thể đi tìm hiệu trưởng, chỉ cần đến trước mặt hiệu trưởng và nói toàn bộ những lời nhục mạ về tội danh của ông, khẳng định vài phút là tôi bị đuổi học ngay.”

"Nếu ông đi tìm hiệu trưởng để nói, tôi có thể đi cùng với ông, cùng nhau đi đến phòng hiệu trưởng lý luận một phen. Nhưng nếu thật sự có lúc đó, tôi có bị đuổi học hay không thì không biết, nhưng những chuyện xấu của ông bị phơi bày ra ngoài, nhất định sẽ bị trường học cho thôi việc.”

"Cậu cũng xứng đáng đến gặp hiệu trưởng sao? Cũng xứng để hiệu trưởng đuổi học tôi? Thực sự là nói khoác không biết ngượng, buồn cười đến cực hạn!" Hàn Thành nghe vậy, tức giận nở nụ cười.

Lão tuyệt đối không tin trường học sẽ bởi vì một tên học sinh như Tô Bạch mà cho hắn thôi việc. Đừng nói Tô Bạch căn bản không có năng lực có thể nhìn thấy hiệu trưởng, coi như là nhìn thấy, hiệu trưởng nhất định sẽ tin tưởng giáo viên như hắn chứ không phải một học sinh kém là Tô Bạch.

Nếu Khương Hàn Tô nói câu nói này, hắn thật sự có chút sợ.

Còn Tô Bạch?

Một học sinh cá biệt xếp vị trí hai mươi từ dưới đếm lên, hắn cũng xứng?

Nếu như là lời nói của một người, tất nhiên không xứng. Nhưng thầy Hàn à, thầy không nghĩ đến tôi có thể đồng thời lôi kéo nhiều học sinh hay sao?" Tô Bạch bỗng nhiên xoa mặt cười nói.

Tô Bạch vừa dứt lời, tất cả học sinh ở hai hàng cuối cùng đều lập tức đứng dậy, ngoài ra, ở hàng thứ ba cuối lớp cũng có một nửa người đứng lên. Bọn họ lúc này đều đứng lên, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

"Nếu như thầy Hàn cảm thấy hai mươi người chúng tôi còn chưa đủ tư cách gặp hiệu trưởng, tôi không biết lớp 7 lớp 8 thế nào, nhưng hai mươi mấy lớp học của lớp 9 thì tôi có thể kêu gọi gần trăm học sinh. Như vầy, hẳn là thầy cảm thấy đã có thể gặp hiệu trưởng rồi, đúng không thầy?”

"Vậy, thầy Hàn, thầy nghĩ xem, đến lúc đó thầy cảm thấy hiệu trưởng sẽ tin thầy hay là tin đám học sinh chúng tôi đây?”

Tô Bạch vừa dứt lời, trong đầu thầy Hàn liền bắt đầu quay cuồng.

Thật sự là ông ta đã quên Tô Bạch còn có một thân phân khác, cái tên này là tên lưu manh đứng đầu trong trường Dục Hoa!

Có thời điểm, Tô Bạch ở trong trường học còn hữu dụng hơn những giáo viên bọn họ.

Có Tô Bạch làm đừng đầu, kẻ dám đi đến phòng hiệu trưởng cùng lý luận với lão, khẳng định là rất nhiều.

Dù giáo viên có quyền lực lớn đi chăng nữa, cũng là vì phục vụ học sinh mà thôi!

Nếu như có nhiều học sinh cùng nhau đi kể về tội ác của ông, ông mới là kẻ bị trường cho thôi việc.

Nghĩ tới đây, thầy Hàn hoảng thật rồi!

"Thầy Hàn, thầy dừng lại đi, nếu như thầy không muốn bị trường học cho thôi việc hoặc làm mất uy tính của bản thân mình, thì trong những tháng tiếp theo, thầy đừng nghĩ lấy được chỗ tốt trên người người khác nữa." Tô Bạch lúc này mới nhẹ giọng nói.

Chuyện đến nước này rồi, Tô Bạch biết Hàn Thành đã không còn đường lui, ngoài trừ chấp nhận con đường này ra không còn đường nào khác cả. Bởi vì Tô Bạch đã nói như vậy rồi, nếu như thật sự để cho Tô Bạch mang theo mấy trăm tên học sinh đi đến phòng hiệu trưởng vạch trần tội ác của hắn, coi như là vì kỳ thi cấp 3 sắp tới, trường học sẽ không lập tức cho ông ấy thôi việc, thế nhưng chính ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để ở lại chỗ này.

Hơn nữa, cho dù ông có ở lại trường, chỉ cần thi cấp 3 xong, trường học cũng sẽ lập tức cho thôi việc. Một người thầy như vậy, trường học không cần.

Mà chỉ cần trường Dục Hoa không muốn, chuyện ông làm ở trường Dục Hoa bị truyền tới các trường khác, vậy thì các trường trung học lớn ở Qua huyện chắc chắn không cho ông dung thân.

Hàn Thành là một người thông minh, nghĩ đến đây thôi, ông để lại một câu các cậu tự học, bài tập chưa làm xong sẽ bị phạt đứng. Sau đó mang khuôn mặt xám xịt trở về phòng làm việc của mình.

Thái độ của Hàn Thành, không thể nghi ngờ đã xác nhận Tô Bạch giành thắng lợi.

Trong thế giới người trưởng thành, khi suy nghĩ kỹ về lợi ích, sự lựa chọn thường sẽ đến rất nhanh.