Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chẳng qua học sinh tám hàng đầu đều tập trung học tập, mà hai hàng cuối của bọn họ hoặc là đang ngủ hoặc là đang đọc tiểu thuyết.
Đối với một vài học sinh trong lớp thích đọc tiểu thuyết, khoảng thời gian buổi trưa tan học để ăn cơm là thời kỳ vàng son để bọn họ hưởng thụ.
Bởi vì buổi trưa, chủ nhiệm lớp phải về nhà ăn cơm nên khoảng thời gian này của bọn họ được đọc tiểu thuyết rất lâu.
Vì thế, người nào dùng điện thoại di động thì dùng điện thoại di động, người nào dùng MP4 thì dùng MP4, người nào dùng quyển sách thì dùng sách, mà bọn họ gọi là gặp thời thế thế thời phải thế.
Không biết Hứa Lâm mượn được cuốn Bàn Long in lậu từ đâu, cúi đầu đọc say sưa.
Tô Bạch lấy ra một quyển toán học lớp 9, nhìn những bài tập phức tạp khác nhau trên đó. Tô Bạch biết, nếu hắn muốn giải những bài tập này thì một lần nữa hắn phải bắt đầu học từ lớp 7.
Trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, những môn ngữ văn, lịch sử, chính trị là môn hắn không cần ôn tập. Vì những môn này cần phải học thuộc lòng, mà Tô Bạch ghi nhớ rất nhanh.
Lúc hắn còn học tiểu học, bởi vì trường tuyên dương văn hóa lão tử, hắn liền đem chính bản Đạo Đức Kinh ghi nhớ hoàn toàn, sau đó trường phát quyển Đệ Tử Quy, hắn cũng ghi nhớ Đệ Tử Quy. Lớp 7 lúc đọc Xạ Điêu Anh Hùng Truyện của Kim Dung, hắn chán đến mức học thuộc luôn Cửu Âm Chân Kinh.
Vì thế, trong học kỳ mới, điều Tô Bạch thích làm nhất hàng năm là đọc những điều được ghi trên quyển sách giáo khoa ngữ văn, sau đó dùng thời gian nhanh nhất để ghi nhớ toàn bộ.
Hiện tại, chuyện hắn cần làm nhất ngay bây giờ là mượn sách, mượn toàn bộ sách toán học lớp 7 và lớp 8.
Vì sao phải mượn? Bởi vì rất nhiều lúc một học kỳ còn chưa kết thúc, sách toán học của Tô Bạch đã không còn, huống chi là sách đã trôi qua được hai ba năm nay.
Không chỉ là muốn mượn mà còn phải mượn những quyển đã được ghi chú sẵn. Nếu không, Tô Bạch chỉ cần từ Tân Hoa Thư Điếm hoặc là từ trên mạng mua một quyển là xong, cần gì phải phiền phức đến như vậy.
Chính vì thế, hắn cần mượn những người có thành tích tốt, kiểu người giống như Hứa Lâm, coi như là sách chưa ném đi, cũng khẳng định không có ghi chú để lại.
Được rồi, nói trắng ra, Tô Bạch đang muốn mượn sách. Ngay lúc này trong đầu hắn xuất hiện một người.
Người này, chính là Khương Hàn Tô.
Ở Dục Hoa, còn có ai có thể có những ghi chú có giá trị học tập cao như Khương Hàn Tô được?
Nói đến cả toàn bộ Dục Hoa, không, phải nói là những ghi chú tốt nhất cả thành phố mới đúng!
Khóe miệng Tô Bạch lộ ra nụ cười, hắn nhìn ngoài cửa sổ, như đang nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Ngày mai tan học phải về nhà sớm một chút."
Tô Bạch chợt nhớ tới bà nội trong nhà, hắn không phải do cha mẹ nuôi lớn, giúp hắn trưởng thành, mà người đó chính là bà nội của hắn.
Tô Bạch chưa từng nhìn thấy ông nội, nghe nói đã sớm qua đời khoảng hai mươi mấy năm trước rồi.
Mà ở kiếp trước, bởi vì cha mẹ cãi nhau nên hắn luôn ở Hải Thành, không về nhà trong 14 năm.
Còn bà nội của hắn, vào năm đó đã mất, qua đời vào một ngày đầu năm mới. Tô Bạch thậm chí còn chưa gặp bà lần cuối.
Năm đó, Tô Bạch không về nhà, còn cha mẹ Tô Bạch vào năm đó vừa vặn sinh một cô em gái cho Tô Bạch, bởi vì sợ con gái bị lạnh nên cũng không về nhà.
Hình như là đã thương lượng từ trước đó, bác và cô của Tô Bạch cũng vào năm đó không có về nhà ăn tết.
Một cụ già 70 tuổi sống bơ vơ, không nơi nương tựa, nhìn con cháu người khác tập trung đông đủ trong nhà vào năm mới, cuối cùng hụt hẫng ra đi.
Bởi vì chuyện này, quan hệ giữa Tô Bạch và cha hắn càng thêm căng thẳng, có những lần hắn thậm chí hắn còn không chịu về nhà trong mấy năm liền.
Đối với học sinh ở ngoại trú, sau khi kết thúc buổi tự học vào tối thứ sáu nghĩa là bọn họ đã được nghỉ rồi.
Mà đối với học sinh trọ ở trường, sau buổi tự học buổi sáng thứ bảy mới được nghỉ.
Trương Tường mang theo cặp sách, khi đi tới trước cửa, quay đầu lại nói với Tô Bạch:
"Tám giờ sáng mai, Quán net Thời Đại, được không?”
"Các cậu cứ đi chơi đi, ngày mai tôi muốn về nhà sớm một chút." Tô Bạch nói.
Trước đây, chuyện đầu tiên Tô Bạch nghĩ đến khi được nghỉ, là mang theo đám bạn, cày xuyên đêm trong tiệm net.
Bây giờ khác rồi, cho dù là tiểu thuyết hay là trò chơi, Tô Bạch đều không có hứng thú.
Thứ duy nhất hắn cảm thấy hứng thú, giống với hầu hết fan của Warcraft sau này, đó là các phiên bản cổ của Warcraft. Lúc này là đầu Season 2 của Liên Minh Huyền Thoại, có thể coi là được chơi phiên bản cũ, trải nghiệm những phiên bản đã qua.
Liên Minh Huyền Thoại vẫn chưa trải qua phiên bản chỉnh sửa trang bị lớn lần đầu tiên, Tô Bạch có chút hứng thú với điều này.
Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hắn chỉ chơi một lần liền không muốn chơi nữa, bởi vì kiếp trước Tô Bạch thật sự là quá ngán trò chơi này rồi. Có một đoạn thời gian sau khi xuất ngũ, Tô Bạch mới nhìn thấy icon của Liên Minh Huyền Thoại đã thấy chán rồi.
Hết cách rồi, đánh quá nhiều rồi, coi nó là công tác mà đi làm chứ đâu phải coi nó là trò chơi để giải trí nữa, như vậy nghĩa là đã đánh mất một phần cảm giác khi chơi trò chơi.