Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ơ… chưởng quỹ Lý, không phải ngài dẫn người áp tải lương thực ra khỏi thành rồi sao? Sao lại ra nông nỗi này…”

Vương Thao Chi nhìn vị lão thương nhân râu dê thậm chí còn không đội mũ, hắn dè dặt hỏi.

Lý chưởng quỹ tóc tai bù xù, ánh mắt thất thần, miệng lẩm bẩm gì đó, không thèm để ý đến Vương Thao Chi.

Lão ta được Yến Lục Lang dìu vào đại sảnh, nếu không phải được Yến Lục Lang nhắc nhở cẩn thận bậc cửa thì lão đã bị vấp ngã ở cửa rồi.

Vị tân huyện lệnh nhướng mày nhìn Lý chưởng quỹ với vẻ mặt chật vật, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi viên thư lại bên cạnh:

“Nắp cống ở huyện chúng ta không có ai trộm chứ… Phải chú ý vấn đề an toàn giao thông.”

“…” Viên thư lại im lặng.

“Toàn là cường đạo… Toàn là cường đạo… Toàn là cường đạo…”

Đến khi đứng trước đại sảnh, Lý chưởng quỹ mới lẩm bẩm.

Âu Dương Nhung hắng giọng, khó hiểu hỏi:

“Chưởng quỹ Lý, ngươi… bị rơi xuống giếng sao?”

Lý chưởng quỹ há miệng, nhưng lại không nói nên lời, tên quản sự đi theo phía sau thấy vậy, bèn lên tiếng:

“Bẩm Huyện lệnh đại nhân, sáng nay, chưởng quỹ dẫn chúng ta thuê người khuân vác ở bến phà, áp tải lương thực ra khỏi thành. Thế nhưng, khi đi qua cánh đồng ngoại ô, đám người ăn xin, người tị nạn sống trong những túp lều xiêu vẹo ở hai bên đường đột nhiên xông ra, bọn họ như chó điên, cướp hết lương thực trên xe của chúng ta, mấy trăm bao gạo ngon a, bị đám tiện dân kia cướp hết rồi, đúng là tạo nghiệt mà!”

“Cường đạo… Toàn là cường đạo…”

Lý chưởng quỹ quỳ xuống đất cái phịch, khóc lóc kêu rên:

“Thanh thiên đại lão gia, ngài phải làm chủ cho thảo dân a!”

Âu Dương Nhung bật người dậy khỏi ghế.

Rầm rầm rầm! Tiếng đập kinh đường mộc vang vọng khắp đại sảnh.

“Điêu dân, đúng là điêu dân! Dám cướp lương thực trắng trợn giữa ban ngày ban mặt! Trật tự trị an ở huyện Long Thành chúng ta lại tệ hại đến mức này sao?”

Huyện lệnh trẻ tuổi đau lòng, nói:

“Đám tiện dân ở khu trại cứu tế ở ngoại ô kia đúng là to gan lớn mật, ai đã cho bọn chúng lá gan cướp bóc trắng trợn như vậy? Đâu phải là ta không phát gạo cho bọn họ, ngày Tết Đoan Ngọ, mỗi người còn được nhận nửa chiếc bánh ú, cướp cái gì mà cướp?”

“Chẳng lẽ bọn chúng không biết, ngay cả gạo nếp làm bánh ú cũng là do những vị chưởng quỹ hiền lành này vất vả vận chuyển đến Long Thành sao? Đắt một chút thì đã sao? Nếu không có bọn họ, Tiết Đoan Ngọ, bọn chúng lấy bánh ú đâu ra để ăn? Không biết ơn thì thôi đi, vậy mà còn dám ăn cháo đá bát!”

Huyện lệnh trẻ tuổi như thể tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, hắn ném kinh đường mộc xuống đất, sau đó xắn áo lên, định xông ra khỏi huyện nha, tự mình đi giáo huấn đám tiện dân vô ơn bạc nghĩa kia.

Màn diễn xuất đầy công đạo này khiến cho những người đang kêu oan như Lý chưởng quỹ và Mã chưởng quỹ cũng phải ngẩn người, còn Vương Thao Chi và những người khác thì càng thêm sửng sốt.

“Minh đường bình tĩnh! Minh đường bình tĩnh a!”

May mà Yến Lục Lang, viên thư lại và những người khác đã liều mạng ngăn cản.

“Kêu ta bình tĩnh? Làm sao ta có thể bình tĩnh được?”

Âu Dương Nhung nói với giọng đầy công đạo:

“Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ bị oan ức như vậy, bách tính lại vô ơn bạc nghĩa đến vậy, người kêu ta làm sao có thể bình tĩnh được?”

Yến Lục Lang khổ sở nói:

“Bất kể có chuyện gì, cứ để ti chức đi làm là được, sao có thể để Minh đường đích thân ra mặt được chứ? Ngài là huyện lệnh, lỡ như có chuyện gì thì bọn ti chức biết ăn nói thế nào với triều đình đây?”

“Vậy được rồi, các ngươi đi điều tra, điều tra cho kỹ, điều tra đến cùng!”

Âu Dương Nhung chỉ vào Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ, nghiêm nghị nói:

“Gác lại mọi việc, điều động toàn bộ nhân lực, trước tiên, đến khu trại cứu trợ ngoại ô, tìm lại số gạo bị cướp, sau đó, điều tra chuyện thuyền bị đốt. Nhất định phải trả lại công bằng cho hai vị. Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ nhìn vị tân huyện lệnh, lòng không khỏi cảm động, đúng là không thể chê vào đâu được.

“Ti chức tuân mệnh!”

Yến Lục Lang nhận lệnh, định xoay người rời đi, Mã chưởng quỹ do dự một lúc rồi vội vàng gọi:

“Khoan đã, Yến bộ khoái, nếu các vị đi điều tra, vậy thì chuyện kiểm tra lương thực thì sao?”

Yến Lục Lang thuận miệng đáp:

“Chắc chắn là đành phải gác lại rồi, chuyện chính là quan trọng nhất, huynh đệ chúng ta phải đi đòi lại công bằng cho hai vị chưởng quỹ.”

Mã chưởng quỹ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lý chưởng quỹ liếm môi, nói:

“Yến bộ khoái, kiểm tra lương thực cũng là chuyện chính mà.”

Yến Lục Lang cau mày, ôm thanh đao trong tay vào lòng, nghiêng đầu hỏi:

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hai chuyện này đều rất quan trọng, nếu làm cùng lúc thì huyện nha chúng ta không có đủ người, vốn dĩ, khu trại cứu trợ ngoại ô do ta và huynh đệ thay phiên nhau tuần tra, trước kia, trật tự ở đó rất tốt, mấy hôm nay, vì bận rộn kiểm tra kho hàng cho hai vị nên chúng ta mới lơ là, kết quả, vừa mới quay đi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến cho Minh đường nổi giận…”

“Chuyện này…”

Mã chưởng quỹ và Lý chưởng quỹ đều do dự.

Yến Lục Lang thở dài, nói:

“Vậy hay là tiếp tục kiểm tra kho hàng cho hai vị vậy, cũng đúng, hai vị chưởng quỹ tích trữ mấy vạn thạch lương thực ở bến phà, bị đốt, bị cướp hai nghìn thạch cũng không tính là gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Không phải, không phải.”

Mã chưởng quỹ vội vàng xua tay, nói:

“Lần này bị đốt một nghìn thạch, lỡ như lần sau bị đốt một vạn thạch thì sao? Yến bộ khoái, nhất định phải nhanh chóng bắt cho được hung thủ, điều tra rõ chân tướng, đây mới là chuyện lớn!

Lý chưởng quỹ gật đầu lia lịa, lão nói với vẻ mặt đau lòng:

“Phải nhanh chóng tìm lại số lương thực bị đám hèn mạt kia cướp đi, cũng… cũng phải điều tra rõ chân tướng! Ta nghi ngờ, trong đám tiện dân đó có kẻ cầm đầu, Yến bộ khoái, nhất định phải bắt được bọn chúng, bằng không sau này, ai còn dám vận chuyển lương thực ra khỏi thành nữa?”