Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ta cho rằng các ngươi cũng có thể giúp ta đi tìm kiếm mấy người huynh đệ khác của ta. Ta đoán bọn họ sẽ biết được không ít chuyện của khi đó à nha." Không đợi Tiểu Mãn mở miệng, Hồng Oa lại cướp lời đề nghị.
"Thì ra ngươi nói nhiều như vậy, nhưng mục đích chính vẫn là muốn chúng ta giúp ngươi đi tìm huynh đệ của mình! Hơn nữa cho dù thật sự tìm được thì ngay cả chính ngươi cũng không nhớ rõ, vậy chúng nó có thể biết được cái gì?" Phạm Tiểu Liên chu miệng nhỏ nói.
"Sao có thể giống nhau được, khẳng định là huynh đệ của ta biết." Hồng Oa ưỡn cao thân thể tròn vo, dù nói không đúng lý cũng phải hùng hồn.
"Được rồi, chuyện đi tìm huynh đệ của ngươi cứ tạm thời gác lại đã." Tiểu Mãn lên tiếng ngắt lời.
Có lẽ mấy huynh đệ khác của Hồng Oa có chút đầu mối gì đó, nhưng trước mắt các nàng vốn không biết mấy huynh đệ kia của Hồng Oa đang ở đâu, muốn tìm mấy người ở Thiên Nam đại lục rộng lớn này cũng không khác gì mò kim đáy biển.
"Ta đã biết chúng ta cần đi tìm ai rồi." Tiểu Mãn ngước mắt lên nói.
"Tìm ai?" Phạm Tiểu Liên và Hồng Oa cùng nhìn về phía nàng.
"Sư huynh của ta!"
Sư huynh trong miệng Tiểu Mãn này chính là vị Thái thượng trưởng lão râu tóc bạc trắng, hiện giờ đang có tu vi cao nhất, cũng là người có tuổi tác lớn nhất trong Thiên Môn tông, đồng thời lão cũng chính là vị sư huynh tiện nghi trên danh nghĩa của nàng.
Nàng không biết tên đầy đủ của vị sư huynh tiện nghi kia là gì, chỉ biết lão họ Trần, là tồn tại duy nhất của Thiên Môn tông đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân.
Đương nhiên, nếu tùy tiện tới hỏi như vậy, dám chắc là sẽ khiến vị sư huynh kia của nàng ấy sinh nghi, nhưng bây giờ Tiểu Mãn thực sự không quản được nhiều như vậy.
Dù sao thì vị sư huynh họ Trần này cũng là người duy nhất mà nàng ấy có khả năng tiếp xúc được, cũng là người có khả năng nhất sẽ biết được chân tướng của năm đó.
…
Thiên Môn tông.
Khu vực trung tâm linh mạch tại đỉnh núi.
Nơi này rất cao, với biển mây không ngừng cuồn cuộn dưới chân, linh khí đậm đặc đến mức gần như hóa thành thực chất, một mực chậm rãi chảy xuôi giữa đám kỳ hoa dị thảo.
Ngay cả trưởng lão tông môn, nếu chưa được triệu kiến, cũng không dám tự ý tiến vào nơi đây, nhưng thân phận của Tiểu Mãn vốn đặc thù, bởi vậy nàng ấy có thể đi thẳng một đường tiến vào trong đó.
"Trần sư huynh, có ở đây không?" Tiểu Mãn đứng trước động phủ, hít sâu một hơi, thoáng bình phục lại tâm tư hỗn loạn, lúc này mới mở miệng nói.
"Vào đi!" Một giọng nói bình thản mà trầm ổn truyền ra từ trong phủ.
Cánh cửa đá bên ngoài động phủ cũng theo đó mà chậm rãi mở ra.
Tiểu Mãn cất bước tiến vào.
Bên trong phòng được bày biện cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá, một tấm bồ đoàn và một cái bàn thấp.
Vài nén Ninh Thần đàn hương lẳng lặng cháy, khói xanh lượn lờ, làm cho mảnh không gian này càng thêm thanh tịnh, còn lộ ra một loại ý cảnh phản phác quy chân.
Giờ phút này, vị sư huynh tiện nghi kia của nàng ấy đang ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn.
Lão có bộ râu tóc như tuyết, khuôn mặt ôn nhuận không thấy vẻ già nua, trên người mặc một chiếc áo bào màu xám mộc mạc, khí tức hòa hợp một thể với hoàn cảnh xung quanh.
Trong nháy mắt khi Tiểu Mãn bước vào, lão chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt kia bình tĩnh ôn hòa, lại thâm thúy như giếng cổ, phảng phất như có thể chiếu rọi lòng người.
"Đã gặp phải vấn đề khó xử trên chuyện tu hành sao?" Trần sư huynh nói với chất giọng ôn hòa như ánh mắt của lão vậy.
"Không có! Sư huynh à, lần này ta đến đây vốn không phải vì chuyện tu hành." Tiểu Mãn lấy lại bình tĩnh, đón nhận cặp mắt dường như có thể nhìn rõ tất cả kia, cẩn thận mở miệng nói.
"Ồ?" Trần Bình An vẫn duy trì biểu cảm ôn hòa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ấy, chờ đợi đoạn sau.
"Gần đây ta có đọc qua điển tịch của tông môn, chợt phát hiện một đoạn ghi chép cực kỳ mơ hồ, là chuyện về hơn hai ngàn năm trước, tất cả những cường giả đỉnh phong của Thiên Nam đại lục đều biến mất tập thể." Tiểu Mãn hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: "Ngay cả tiền bối của Thiên Môn tông chúng ta cũng giống như vậy, nhưng ta đã lật xem toàn bộ những cuốn điển tịch của tông môn, cũng không tìm được nguyên do. Nghe nói sư huynh từng sống từ thời đại đó đến nay, hẳn là có biết, cho nên mới đặc biệt tới đây thỉnh giáo."
"Lấy tu vi của ngươi bây giờ, biết được những thứ này cũng không có ích lợi gì." Trần sư huynh dùng thanh âm bình thản nói.
"Nhưng nếu không biết, lòng ta khó có thể bình an, tu hành cũng khó yên tĩnh được!" Tiểu Mãn cất giọng kiên quyết nói.
Nàng ấy rất rõ ràng, với tình thế hiện tại, e rằng chỉ người trước mắt là có thể cho mình đáp án.
Bầu không khí trong động phủ bỗng nhiên an tĩnh lại.
"Thì ra là thế!" Giọng nói của Trần sư huynh vẫn vững vàng như cũ, quanh thân lại bỗng nhiên tràn ra một luồng uy áp vô hình, phảng phất như toàn bộ không gian đều vì đó mà đọng lại.
"Sư huynh, ngươi đây là?" Sắc mặt Tiểu Mãn khẽ biến.
Nàng không rõ vì cớ gì sư huynh tiện nghi của mình lại đột nhiên phóng xuất ra khí tức bức người như thế.
"Ta vốn định đợi cho đến khi thần hồn của ngươi mạnh hơn chút nữa mới tiến hành dò xét, nhưng hôm nay ngươi đã hỏi vào chuyện cấm kỵ bực này, vậy thì sớm lấy thứ ta cần đi." Trần sư huynh chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi có ý gì?" Tiểu Mãn muốn lùi lại, nhưng chợt phát hiện mình không thể động đậy được.
"Từ thời điểm ngươi đến Thiên Môn tông, ta đã chú ý tới ngươi rồi, ở chỗ sâu trong thần hồn của ngươi có ký gửi một luồng tàn niệm không thuộc về ngươi, ta vốn định yên lặng dõi xem kỳ biến, xem sợi tàn niệm này đến tột cùng là vì sao mà đến. Hôm nay mới biết, nó đến đây là vì chuyện cũ của hai ngàn năm trước kia." Giọng nói của Trần sư huynh vẫn bình thản không gợn sóng.
Tàn niệm?
Sắc mặt Tiểu Mãn đột nhiên thay đổi.
Làm sao đối phương phát hiện được?
Tuy nàng ấy bất ngờ xuyên qua đến năm ngàn năm sau, nhưng trong lòng vẫn một mực bình thản không sợ hãi, cũng vì nàng ấy có chỗ dựa, là một luồng lực lượng có thể trợ giúp nàng ấy thong dong đi lại ở thời đại xa lạ này. Nhưng nàng ấy tuyệt đối không ngờ rằng, lực lượng lớn nhất của nàng ấy đã rơi vào trong mắt đối phương ngay từ khi bước vào Thiên Môn tông.