Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Tiền bối..."
Rắc!
Khi đối phương còn muốn nói, cổ đã mềm oặt xuống.
Ra tay chính là tuyệt sát.
"Ngươi dám!"
Nam tử bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, tay bấm kiếm quyết tấn công người trước mắt.
Chỉ là khi đối phương một kiếm đâm tới, Cố An nghiêng người né tránh, người trong tay đã bị hắn vứt đi.
Bàn tay trống ra tìm được kẽ hở, nắm lấy cổ tay của nam tử cầm kiếm, rồi vặn một cái.
Rắc!
Cánh tay của nam nhân che mặt lập tức gãy nát.
Cơn đau dữ dội khiến hắn hét lên.
"Chúng ta là người của Trần gia, giết chúng ta Trần gia sẽ không tha cho ngươi." Nam nhân che mặt lớn tiếng hét.
"Vậy ngươi chết rồi, chẳng phải không ai biết là ta sao?" Cố An tốt bụng nhắc nhở.
Nam tử che mặt còn muốn nói thêm gì đó, nhưng kinh hãi phát hiện nắm đấm của người trước mắt đã đến.
Nắm đấm đầy sức bùng nổ đó khiến hắn muốn cầu xin tha thứ.
Nhưng không có cơ hội.
Khai Sơn Quyền va chạm tới.
Ầm!
Mặt của nam tử che mặt vặn vẹo lại.
Chưa đợi đối phương bay ngược ra ngoài, Cố An đã dùng sức kéo đối phương lại.
Một tay khác tóm lấy đầu đối phương, ấn mạnh xuống.
Bốp!
Đầu va chạm xuống đất, lún sâu vào trong.
Như vậy, trận chiến kết thúc.
Cố An thở phào một hơi nói: "Thật khó đối phó, suýt nữa đã bị thương."
Kiếm của đối phương rất nhanh, nếu không phải mình né kịp, thật sự có khả năng trúng một kiếm của đối phương.
Sở Mộng đứng một bên vẻ mặt kinh hãi.
Hai Luyện Khí tầng ba vậy mà trong nháy mắt đã bị giết.
Hơn nữa cơn gió vừa rồi là Bách Bộ Truy Phong?
Mới bao lâu mà đã gần đại thành rồi?
Ngoài ra...
Nhìn hai người đã tắt thở, Sở Mộng phát hiện người trước mắt còn tàn nhẫn hơn mình tưởng.
Nàng đang nghĩ có phải sau khi trở thành ám tuyến của nữ nhân kia, đều phải trở nên tàn nhẫn như vậy không.
Thu lại hai thanh kiếm, Cố An có chút tiếc nuối.
Đây là hai thanh linh kiếm bình thường, không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng mấy khối linh thạch chắc là có.
Tìm kiếm thêm cũng không còn gì khác.
Không biết là hai người không mang theo, hay là nghèo rớt mồng tơi.
Đào một cái hố ném ba người vào, thuận tiện lấp lại.
"Lần này người đến không mạnh, ngươi còn có thể đối phó, nhưng không còn thời gian nữa, người đứng sau không chờ được đâu.
Ngày mai chắc chắn sẽ phái người mạnh hơn đến.
Ngoài ra, cũng có khả năng không cần chứng cứ, trực tiếp đến bắt người." Sở Mộng cười nói:
"Cho nên dù ngươi đã giết người, vẫn khó thoát một kiếp."
Tình cảnh của người trước mắt quả thật không tốt.
Trong ba người đến, Lộc Nhuyễn tuy có ưu thế, nhưng tuyệt đối không phải là người quyết định tất cả.
Hơn nữa sau lưng tông môn chắc chắn còn có những ánh mắt khác, không "hợp tình hợp lý" nhất định sẽ gặp phiền phức.
Ưu thế hiện tại của Cố An, chính là có tư cách cạnh tranh công bằng với những "nghi phạm" khác.
Đối với lời nói của Sở Mộng, Cố An không hề để tâm, mà tiếp tục đào đất.
Một lát sau, hắn đào lên một thi thể.
Sau đó dùng bao tải đựng lại, đi ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Mộng có chút nghi hoặc.
"Đi kết thúc chuyện này." Cố An trả lời một câu, không quay đầu lại rời đi.
Điều này khiến Sở Mộng có chút nghi hoặc.
Hắn định kết thúc thế nào?
Cùng lúc đó, Trần quản sự ngồi trong phòng, đang đợi người hồi âm.
Một khi có tin tức, sáng mai có thể qua đó.
Thật ra y rất tán thưởng Cố An.
"Người vừa phế, vừa nghe lời, thật sự là một con chó đủ tiêu chuẩn.
Những năm nay ta cũng được không ít, toàn bộ đều nhờ vào con chó này." Nói xong Trần quản sự tự giễu cười nói:
"Tiếc là nuôi chó lâu như vậy, vẫn phải giết.
Ít nhiều cũng có chút không nỡ, may là chó có rất nhiều, có thể nuôi con khác."
Những kẻ ở Linh Mộc Viên đều là chó của y.
Chọn một con chó đầu đàn từ trong đó vẫn rất dễ dàng.
Không nghe lời thì đổi.
Chẳng có gì to tát.
Bịch!
Bên ngoài có tiếng động truyền đến.
Trần quản sự nhíu mày, người làm việc đã về rồi sao?
Chuyện đã thành ta rất vui mừng, nhưng gây ra động tĩnh thế này thì ta không thích.
Trần quản sự đi đến trước cửa, ngay khoảnh khắc y mở cửa.
Chợt cảm nhận được một luồng gió bão mạnh mẽ.
Trong nháy mắt thổi tung cửa lớn, khiến y lộ ra dưới ánh trăng.
Bách Bộ Truy Phong viên mãn?
Là ai?
Người của tông môn?
Các loại suy nghĩ thoáng qua, nhưng không có kết quả, chỉ có thể mau chóng ứng phó.
Sau khi xác định tình hình, trong lòng Trần quản sự kinh hãi.
Nhưng ngay khi y định lùi lại, trước mắt xuất hiện huyết khí cuồng bạo.
Hung mãnh tàn bạo.
Khai Sơn Quyền viên mãn?
Lùi lại đã không kịp, Trần quản sự hai tay giơ lên Khai Sơn phòng ngự.
Trên người càng có pháp bảo hiện ra.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Nắm đấm nặng trịch thuận lợi rơi xuống hai cánh tay đang phòng ngự của Trần quản sự.
Bốp!
Tiếng nổ vang lên.
Rắc!
Tiếng xương tay gãy nát theo đó vang lên.
Ngay sau đó Trần quản sự bay ngược ra ngoài.
Đâm vỡ bàn ghế, ngã mạnh lên tường.
Lúc này ánh sáng pháp bảo hiện rõ, bảo vệ trước người y.
Nhưng chưa đợi y nhìn rõ người đến, cuồng phong lại nổi lên.
Nắm đấm tàn bạo theo đó mà đến.
Bốp!
Bốp!!
Bốp!!!
Nắm đấm như mưa bão liên tiếp ập đến, trọng kích lên trên pháp bảo phòng ngự, chỉ là theo từng cú đấm hạ xuống, màn sáng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Trần quản sự cũng đã lấy lại hơi, bắt đầu ứng phó với nắm đấm tàn bạo này.
Trong thoáng chốc quyền cước giao nhau, không có ngươi tới ta đi, gần như hoàn toàn bị Khai Sơn Quyền của đối phương áp chế.
Từng quyền từng quyền hạ xuống, lực lượng càng lúc càng mạnh, gần như là dựa vào tiên cơ mà một mạch tiến tới.
Bốp!
Bốp!!
Trần quản sự càng chống đỡ càng kinh hãi.
Nắm đấm này nặng đến mức vô lý, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến y không có nhiều thời gian để vận chuyển thuật pháp.