Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cuối cùng Trầm Đại Thành nhìn về phía Trương Phàm “Trương đạo hữu thì sao?”

Trên mặt Trương Phàm nhìn không ra suy nghĩ gì, không dị nghị nói:

“Không sao! Cứ làm theo lời sư tỷ nói.”

Sau khi đạt được nhất trí, bốn người chia làm hai tổ, Trương Phàm và Trịnh Ưng đi thông đạo bên trái, còn Tiêu Dao theo Trầm Đại Thành tiến vào thông đạo bên phải.

Trần Đại Thành đi trước, Tiêu Dao vững bước theo sau. Nơi này là lòng đất, nếu đổi lại là người phàm thì chỉ sợ nửa bước khó đi, nhưng tu sĩ có thể dùng thần thức cho nên có tối như mực cũng không vấn đề. Chỉ là, thông đạo này ẩm thấp im ắng, tuy rằng trước mắt chưa thấy gì nguy hiểm nhưng chung quy vẫn khiến người ta thấy không thoải mái.

“Sao cô lại đề nghị tách ra? Như vậy chẳng phải trúng ý lão đạo này sao?”

Trong bóng đêm, Báo Nanh Kiếm bỗng truyền âm với Tiêu Dao, có chút khó hiểu trước hành vi của nàng.

Tiêu Dao biết tư duy yêu thú như nó không bao giờ thay đổi, chỉ cần khó chịu liền giết, nàng kiên nhẫn giải thích:

“Lúc này hai người bọn họ quen thuộc địa hình hơn chúng ta, bất luận là cùng đi hay tách ra thì chúng vẫn có thể xuống tay với ta dễ dàng. Nếu muốn tiết kiệm thời gian thì phải mạo hiểm, thay vì chờ bọn họ tìm ám chiêu khác đối phó ta, chẳng bằng thuận theo ý họ, sau đó đánh tan từng tên, giải quyết cho sớm. Quan trọng hơn là”

Nàng thoáng dừng một chút, ánh mắt trầm xuống

“So với hai người này, ta càng kiêng kị Trương Phàm hơn. Có thể mục tiêu của hắn cũng là tiên khí, tốt nhất chúng ta không nên bại lộ thực lực của mình trước kẻ địch tương lai quá sớm, tách ra vẫn hơn.”

“Cũng đúng. Kẻ này tâm nhãn so với cô không kém.” Báo Nanh Kiếm cảm khái “Nói cho cùng thì đám nhân tu các cô đúng là vô vị, có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũng tính tới tính lui. Nếu không thích thì trực tiếp đấu pháp không tốt hơn sao? Vừa nhanh gọn lại công bằng.”

Tiêu Dao cười khẽ, “Lúc trước dưới sự che chở của sư phụ ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta vốn tưởng chỉ cần đứng trên đỉnh núi, trong lòng tĩnh lặng, chuyên tâm theo đuổi đạo của mình là được, nhưng mãi đến sau này ta mới nhận ra bản thân ngu ngốc đến cỡ nào. Trừ phi ngươi có thể mãi mãi đứng trên đỉnh núi khiến mọi người e ngại, nếu không ngươi phải nhớ kĩ, trăm ngàn lần đừng rơi xuống, bởi một khi ngươi thất bại, kẻ bỏ đá xuống giếng sẽ không ít đâu!”

“Từ xưa đến nay, hạng người kinh tài tuyệt diễm không thiếu, nhưng có bao nhiêu người đạt thành đại đạo trường sinh? Nhân Gian giới phức tạp, không thể chỉ dựa vào mạnh mẽ mà độc bộ thiên hạ.”

Báo Nanh Kiếm có chút đăm chiêu, giống như đang hồi tưởng, lại giống như đang tự hỏi, nửa ngày sau nó mới buồn bực nói:

“Lão tử vẫn không hiểu. Thôi kệ, chuyện trước mắt quan trọng hơn, giờ cũng không phải lúc phân tâm thảo luận đại đạo gì đó.”

Chỉ trong thời gian mấy câu nói, dường như hai người đã đi đến cuối thông đạo. Lối đi vốn nhỏ hẹp dần dần mở rộng ra, kéo dài đến một địa động không khác động phủ ban nãy cho lắm. Tiêu Dao và Trầm Đại Thành đều dừng lại.

“Tiêu đạo hữu” Trầm Đại Thành gọi nàng, nói “Nơi này là nơi có cấm chế mà ta đã đề cập.”

Tiêu Dao quan sát bốn phía, phát hiện nơi này và động phủ phía trên cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là phía trước địa động này có một lối đi, sử dụng thần thức điều tra thì bị một bức tường vô hình ngăn lại, hẳn là cấm chế mà lão ta đang nói.

Nàng cũng không nghiên cứu nhiều về cấm chế hay trận pháp gì đó cho lắm, nên chỉ hiểu được chút da lông. Đại khái, nàng chỉ nhìn ra rằng thời gian cấm chế được thiết lập không phải trong vòng trăm năm trở lại đây, có lẽ nó đã được lập cách đây vạn năm, thậm chí là mấy vạn năm, cho nên tác dụng của cấm chế mới trở nên mỏng manh như vậy. Nhưng mỏng manh thì mỏng manh, một tu sĩ Trúc Cơ kì như nàng mà xông vào thì cũng chỉ có một kết cục là tan xương nát thịt.

Lúc này mọi thứ vẫn như thường, trước mắt Trầm Đại Thành còn chưa giở mánh khóe gì nhưng kế tiếp thì khó mà nói. Nàng không tỏ vẻ gì, hỏi

“Kế tiếp phải làm thế nào, thỉnh Trầm đạo hữu chỉ rõ.”

Trầm Đại Thành cười híp mắt nói:

“Tiêu đạo hữu khách khí! Thật ra cũng không cần đạo hữu làm gì nhiều, chỉ nhờ đạo hữu hộ pháp cho tại hạ trước đã, lát nữa ta sẽ nói cho đạo hữu biết cần phải làm gì.”

Chỉ thấy lão ta đi đến trước cấm chế, hai ngón trỏ khép lại, trong miệng lẩm bẩm, chớp mắt đã thấy một vòng hào quang sáng lên quanh thân lão, cuối cùng tạo thành một cỗ linh lực hệ Thổ tinh thuần, đánh thẳng về phía cấm chế vô hình kia.

Cỗ linh khí hệ Thổ đụng vào cấm chế, cấm chế lập tức được kích hoạt, từng đạo sóng màu vàng lan ra. Dần dần gợn sóng ngày càng nhiều, cấm chế bắt đầu lay động kịch liệt, cấm chế vốn trong suốt dần dần hiện ra màu tím nhàn nhạt.