Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi tiếng mõ dừng lại, giọng đọc khàn khàn của Chu Tam Cát vang lên: “Luận về hôn nhân, xưa nay đều cần có người làm mối chứng giám, lễ pháp thánh hiền chính là căn cứ để dựa vào. Váy cỏ trâm gai, váy cỏ trâm gai, không có người mai mối chẳng lẽ không phải là tư thông hay sao?
Nay có tiểu thư Chung gia ‘Chung Lê’, cùng với lang quân Chu gia ‘Chu Xương’ xem mắt, tuy có trời đất chứng giám, hai lòng son sắt, nhưng nếu không có người mai mối làm chứng, há chẳng phải sẽ khiến một đôi nam nữ có tình ý chịu nhiều đau khổ, làm oan uổng uyên ương?”
Giọng đọc đầy lo ngại vừa dứt, lập tức lại có vài tiếng mõ vang lên đứt quãng.
Tiếp theo là tiếng đàn nhị hồ, tiếng khèn xen lẫn nhau, cho đến khi có người thổi kèn bầu thì trong nhà đã tràn ngập không khí vui mừng.
Tuy trong nhà lạnh lẽo thấu xương, nhưng dưới tiếng nhạc rộn rã, căn nhà này như trở lại thời điểm xuân xanh ấm áp tươi sáng, trăm hoa đua nở.
Mọi người đều sử dụng thành thạo nhạc cụ trong tay, phối hợp nhịp nhàng, như nhạc công trong gánh hát.
Lúc này, bóng người chiếu trên tấm vải trắng đột nhiên biến đổi, một bà mối lưng gù, có chút dáng vẻ khúm núm nịnh nọt lập tức hiện ra trên màn, cố tình cất lên chất giọng the thé: “Ai ya ya~ để tôi làm người se duyên kết chỉ đỏ. Để tôi làm Nguyệt Lão tác hợp cho đôi uyên ương này…”
"Bà mối" khom người, nghiêng đầu nhìn về phía căn nhà được ngăn cách bởi tấm vải đen.
Bóng bà mối trên tấm màn vốn chỉ có duy nhất đường nét bóng người, nhưng theo "bà" nghiêng đầu nhìn về phía tấm vải đen, trên tấm màn ấy chậm rãi hiện ra một đôi "mắt" được vẽ bằng mực.
Đôi "mắt" đó nhìn chằm chằm vào tấm vải đen ngăn cách căn nhà, như có thể xuyên qua tấm vải đen.
Nhìn thấy người phụ nữ phía sau tấm vải đen, giọng "bà mối" tuy không thay đổi, nhưng lại được đôi mắt đó làm nổi bật lên vẻ âm trầm đáng sợ:
“Tiểu thư Chung gia, vị lang quân Chu gia này thân thế trong sạch, tuy từ nhỏ mồ côi cha mẹ, may mắn có ông nội nuôi nấng dạy dỗ nên người, nhân phẩm đoan chính, không hề nhiễm thói xấu. Không biết tiểu thư Chung gia có hài lòng đối với gia thế của vị lang quân Chu gia này không?”
Giọng nói như kim châm xuyên qua tấm vải đen.
Phía sau tấm vải đen, người phụ nữ ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế cao, vai run lên bần bật.
Khuôn mặt cô bị một tờ giấy vàng che kín, mái tóc đen được búi gọn trong mũ phượng.
Người phụ nữ mặc một bộ áo cưới màu đỏ tươi, bộ áo cưới được cắt may khéo léo, tôn lên vóc dáng yểu điệu của cô, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp rực rỡ sang trọng.
Nhưng mà tân nương mặc áo cưới ngồi trong căn nhà xiêu vẹo này, bộ quần áo đỏ rực lại giống như máu tươi, khiến nơi đây càng thêm u ám lạnh lẽo.
Ánh lửa bập bùng trong nhà chiếu lên tấm vải đen, in bóng mờ ảo.
Nghe thấy trong tiếng nhạc ồn ào, giọng hỏi của "bà mối" càng thêm rõ ràng, Bạch Tú Nga hoàn hồn, run rẩy đáp: “Hài, hài lòng…”
Cô luôn cảm thấy mình đã từng trải qua tình cảnh hiện tại trong rất nhiều lần.
Hình như mấy lần trước cũng giống như bây giờ, có vài người mặt mũi không rõ ràng dặn cô cứ gật đầu đồng ý là được.
"Bà mối" bên ngoài the thé giọng, nói sơ qua về thân thế của "tiểu thư Chung gia" với người đàn ông mà Bạch Tú Nga không hề quen biết, rồi hỏi người đàn ông đó câu hỏi tương tự.
Bạch Tú Nga nghe thấy người đàn ông đó đáp lại một tiếng "hài lòng" hờ hững, cô mím môi, trong lòng không chút xúc động gì.
Tiếng nhạc bên ngoài tấm vải đen càng thêm náo nhiệt, nhiệt độ trong nhà cũng càng lúc càng thấp.
Hai vai Bạch Tú Nga khẽ run, những ký ức xa lạ mà quen thuộc theo tiếng nhạc ồn ào lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Cô soi gương trang điểm, trong gương phủ một lớp hơi nước mờ ảo, một khuôn mặt quyến rũ đa tình hiện lên từ trong làn hơi nước, nhìn Bạch Tú Nga qua gương.
Khuôn mặt mỹ nhân ấy cười duyên, dần dần nổi lên khỏi mặt gương.
Nó chạm mũi vào mũi Bạch Tú Nga.
Giọng hỏi của "bà mối" lúc này lại vang lên: “Lang quân Chu gia tên một chữ ‘Xương’, sinh thần bát tự là: Mậu Tý, Giáp Dần, Mậu Ngọ, Giáp Dần… Không biết Chung tiểu thư cùng cha mẹ trưởng bối nhà cô thấy sinh thần bát tự của Chu lang quân có hợp với cô hay không?”
Một luồng âm phong thổi vào phía sau tấm vải đen, Bạch Tú Nga phía sau tấm vải đen vẫn ngồi yên trên ghế cao, không nhúc nhích.
Rầm!
Âm phong đẩy cửa nhà ra, tiếng nhạc náo nhiệt trong nhà bỗng im bặt.
Mọi người đều cứng đờ tại chỗ, nhìn nhau, không dám tiếp tục chơi nhạc cụ trong tay, cũng không dám quay đầu lại nhìn xem cảnh tượng bên ngoài cửa bị gió đẩy ra là như thế nào.
Truyền thuyết kinh hoàng bao trùm tâm trí bọn họ, uy áp của "Lý Hạ Mai" lúc này gần như ngưng tụ thành thực thể.
Còn Chu Xương thì nhân lúc cửa mở, liếc mắt nhìn ra ngoài một cái.
Bầu trời ngoài cửa như mái vòm, bao phủ khắp nơi, không thấy có gì khác thường.
Chu Xương quay sang nhìn tấm vải trắng ở giữa nhà, Chu Tam Cát phía sau tấm vải trắng nhắm mắt lại, đôi "mắt mực" trên mí mắt khẽ run rẩy, mực đen chảy ra từ trong con ngươi, tuy đã nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt mực lại mang đến cho lão cảm giác mơ hồ.
Khoảnh khắc cửa bị gió đẩy ra, lão cảm thấy có "người" vào nhà, bước đến phía bên kia tấm vải đen.