Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 10. Tần Vương năm thứ tám, Tiểu Thánh Hiền Trang, xử đoán theo pháp luật!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tần Vương năm thứ 8, Tề Lỗ chi địa, Tang Hải, Tiểu Thánh Hiền Trang.

“Khổng tử nói: Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao? Có bằng hữu nơi xa đến thăm, chẳng vui lắm sao? Ngươi chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?”

Tiếng đọc sách trong trẻo non nớt của trẻ em chỉnh tề nhất loạt, vang vọng trên không trung của Tiểu Thánh Hiền Trang, bầu không khí học thức trang nhã tràn ngập không gian, khiến cho người ta vừa bước vào đã có thể biết được lễ tiết, hiểu vinh nhục.

Tiểu Thánh Hiền Trang chính là nơi của Nho gia nổi danh thiên hạ, được gọi là Nho Tông thiên hạ.

Nhưng thấy trong trang giống như một bức tranh tuyệt đẹp, cảnh vật khắp nơi đều tựa như một bức tranh sơn thuỷ tuyệt đẹp khiến người ta lưu luyến quên về.

Cầu đá, tu viện, hòn non bộ, ao hồ… mọi thứ dung hợp lại một cách khéo léo, cấu thành quang cảnh tuyệt mỹ của Nho Tông thiên hạ này.

Tiểu Thánh Hiền Trang rất rộng lớn, nói là trang, trên thực tế mảnh khu vực chiếm diện tích rất lớn này đều thuộc về Tiểu Thánh Hiền Trang, ở trong đó thậm chí còn có một ngọn núi không quá cao.

Trên ngọn núi, cây cổ thụ cao chót vót, có chim hót, hoa thơm, có ong bướm bay lượn.

Chỉ thấy có một tảng đá rộng rãi bằng phẳng giữa núi. Một cây thông cổ vững chãi, cao cả mộc mạc đứng lẻ loi trên tảng đá.

Dưới cây Tùng, một lão già thân mặc gấm y ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, tiên phong đạo cốt, tinh thần thoải mái.

Lão giả này chính là Tông sư Nho gia Tuần phu tử, hiện tại chính là người có bối phận lớn nhất Nho gia. Theo trật tự tôn ti lớn nhỏ của Nho gia, thì có thể đoán được địa vị của Tuần Tử ở Nho gia hiện tại.

Lúc này, Tuân Tử với vẻ mặt nghiêm nghị, dưới trướng hắn, từng hàng đệ tử Nho giáo quỳ dưới đất, thần sắc hoặc là xấu hổ hoặc là tức giận, đều nhìn chằm chằm vào Hàn Phi ở giữa.

“Nông dân trên núi tranh giành đất đai, Thuấn liền đến đó cày cấy, một năm sau, tranh chấp đất đai đã được giải quyết thỏa đáng”

“Trên bờ Hoàng Hà, ngư dân tranh nhau ngư trường. Thuấn đến đó đánh cá, một năm sau, đất đai màu mỡ được nhường lại cho người lớn tuổi”

“Đồ gốm do thợ thủ công Đông Di chế tạo ra thô và không kiên cố, Thuấn sang Đông Di làm đồ gốm, một năm sau, đồ gốm làm ra được liền kiên cố rồi.”

“Khổng Tử khen ngợi: Việc cày ruộng, đánh cá và chế tạo đồ gốm không phải là việc riêng của Thuấn, mà Thuấn đi làm những chuyện này để sửa chữa tệ nạn nơi đó. Thuấn quả thực là một người lương thiện.”

“Thuấn nguyện ý đích thân đến những nơi khốn khổ này, cho nên dân chúng đều đi theo hắn, Khổng Tử nói: Thánh nhân là dùng đạo đức để cảm hoá con người.”

Hàn Phi nhìn xung quanh, dường như là lời khen ngợi Khổng Tử, nhưng tất cả học giả Nho giáo có mặt ở đây đều là vẻ mặt khó coi, bởi vì bọn họ biết rằng, Hàn Phi sau lưng nhất định sẽ tiến hành chuyển ý, phê bình Khổng Tử.

Loại chuyện này, Hàn Phi đã làm qua vô số lần.

Mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Phi nhìn tới, những học giả Nho giáo này đều quay mặt đi, không dám đối mặt nhìn hắn, bởi vì bọn họ cũng không thể phản bác được cái gì.

Chỉ khi ánh mắt của Hàn Phi rơi xuống trên người Doanh Vị, cũng đang ngồi xổm trên đệm, hắn mới chớp chớp mắt, sau đó lộ ra nụ cười.

Thấy Hàn Phi nhìn mình, Doanh Vị cũng cười đáp lại, mà cuộc ‘liếc mắt đưa tình’ giữa hai người khiến cho các học sĩ Nho gia có mặt càng thêm tức giận.

Từ khi Doanh Vị quen biết Hàn Phi đến này đã được bốn năm rồi.

Bốn năm trước, Doanh Vị và Hàn Phi rời khỏi Ngụy quốc đến Tề quốc. Hai người bọn họ vốn định trước tiên là đến thăm hỏi Tắc Hạ học cung, nơi tập hợp các hiền sĩ bao gồm "Mạnh Tử", "Trâu Tử", "Chân Tử", "Thần Tử".

Nhưng ma xui quỷ khiến, hai người đã đến Tiểu Thánh Hiền Trang trước, đồng thời trở thành đệ tử của Tuần Tử.

Từ đó, hai người du học cuối cùng đã dừng bước chân, bén rễ vào Tiểu Thánh Hiền Trang này, từ bỏ ý định đến Tắc Hạ học cung.

Nho giáo chú trọng lớn nhỏ, Doanh Vị và Hàn Phi mặc dù là bái sư cùng lúc, nhưng bởi vì Hàn Phi lớn tuổi hơn cho nên Hàn Phi là sư huynh còn Doanh Vị là sư đệ.

Trong quá trình học tập với Tuần Tử, Hàn Phi đã lồng ghép “pháp” “thuật” “thế” của tiên hiền Pháp gia vào một cuốn sách.

Trong thời gian bốn năm qua, Doanh Vị không hề bị tụt lại phía sau, ở thời kỳ Tiên Tần này, chứng kiến các trào lưu tư tưởng, nhất là sau khi xuyên không hắn thông minh sáng dạ, bất kể học cái gì đều cực nhanh.

Mặc dù nói Doanh Vị là người hiện đại, có tư tưởng cực kỳ tiên tiến nhưng hắn cũng sẽ không coi thường bất cứ lý thuyết nào của Nho gia.

Trong bốn năm qua, Doanh Vị cũng đã gác lại mọi chuyện, chuyên tâm học hỏi Tuần Tử, đem những tư tưởng thông hiểu đạo lý thích hợp với thời đại này ở trong đầu mình lồng ghép để viết sách phát biểu quan điểm.

Hắn không cầu lưu danh sử sách nhưng cũng phải lưu lại một dấu ấn quan trọng trong lịch sử.

Tất nhiên, lý tưởng mà Doanh Vị đề cập không giống với lý tưởng nhân dân làm chủ của người hiện đại kia.

Bất kể là tư tưởng gì đều có tính thời đại. Trong thời đại mà chế độ nô lệ và phong kiến ​​cùng tồn tại, những tư tưởng hiện đại kia thực sự là quá viễn vông, quá không thực tế.

Hàn Phi tin vào đạo Pháp gia, cái gọi là “Pháp gia” không phải ám chỉ “pháp quyền” của thời hiện đại, mà là “đạo pháp thuật”.

Trong học thuyết pháp gia tràn đầy tư tưởng quân quyền cực đoan, bề ngoài họ chủ trương mọi thứ đều được đối xử bình đẳng trước pháp luật, nhưng mà lại ủng hộ quân vương lăng mạ pháp luật.

Đồng thời, Hàn Phi đem Pháp gia tập hợp lại, ở trong các tác phẩm của mình đã bàn về tâm thuật của đế vương, nói về pháp điều khiển, mà trong học thuyết pháp gia lại tràn đầy cách nô dịch kẻ yếu.

Doanh Vị đồng tình với một số quan điểm của pháp gia, đồng thời lại tỏ ra coi thường đối với những quan điểm khác.

Theo như Doanh Vị thấy, Pháp gia chi thuật chỉ có thể là phương tiện chứ không phải là đại đạo trị quốc. Kết cục của Tần triều cùng với các đại tiên hiền pháp gia trong lịch sử đã chứng minh điều này, người đi con đường này chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Mà tất cả học thuyết của Doanh Vị chính là sự kết hợp giữa đạo đức của Nho gia và thuật của pháp gia, chủ trương ‘đức hình vẹn toàn’.

Đây cũng chính là điều mà các học giả Nho giáo sau này đã sử dụng để củng cố và duy trì chủ nghĩa chuyên chính sau khi tiếp thu các tư tưởng Pháp gia. Là phương pháp lý luận bảo vệ sự ổn định cho vương triều.

Mà lịch sử phát triển của Hòa Hạ trong 2000 năm tới cũng đã chứng minh, ở thời đại phong kiến, học thuyết này là phù hợp nhất.

Nho giáo sau này thực chất là sự kết hợp giữa Pháp gia và Nho giáo.

Đế quốc thống nhất bản thân chính là xây dựng trên con đường tư tưởng pháp gia điển hình, có thể nói sở dĩ Nho thuật độc tôn sau này là công lao to lớn của Nho gia!

Đôi khi Doanh Vị trong lòng cũng tự nhủ rằng, sau này người của hậu thế sẽ gọi hắn là Doanh Vị Tử.

Bởi vì trong xã hội bán nô lệ này, hắn đã chuẩn bị xong một chế độ tư tưởng của phong kiến thống trị.

Không phải Doanh Vị tôn sùng chế độ phong kiến, nhưng so với chế độ nô lệ thì đó đã là một bước tiến.

Doanh Vị hiện tại chủ yếu là dùng bộ học thuyết này để tạo chỗ đứng, còn những học thuyết sâu xa hơn thì không thích hợp để Doanh Vị nói ra lúc này.

Đợi sau này ổn định rồi, có thể viết một cuốn sách mới giải thích chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản một cách rõ ràng và logic, những người của tương lai đọc sách của hắn nhất định sẽ phải ngạc nhiên trước tầm nhìn xa trông rộng, vượt quá thời đại của hắn.

Nhưng mà đó cũng là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau, người của thời đại này cho dù có nhìn thấy những học thuyết này, cũng chỉ có thể cho rằng nó giống với học thuyết Mặc gia, là thấy hoa trong tuyết, xây lâu đài trên cát.

Ngay khi Doanh Vị đắm chìm trong hồi ức của bốn năm qua, giọng nói của Hàn Phi lại vang lên, chỉ nghe Hàn Phi lớn tiếng nói: “Những lời này của Khổng Tử chắc hẳn các vị ở đây đều biết?”

“Vậy Hàn Phi to gan hỏi, câu chuyện liên quan đến Thuấn đế mà Khổng Tử nói phát sinh khi nào, ở đâu?”

Lời của hắn vừa dứt, tất cả học sĩ Nho gia có mặt đều im lặng.

Bởi vì bọn họ biết, khi mình nói ra đáp án chính xác, tiếp theo đây cái hố mà Hàn Phi đào ra đang chờ đợi bọn họ.

Theo bản năng, ánh mắt của tất cả học sĩ Nho gia đều nhìn về phía một nam nhân trạc ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế chính.

Nam tử khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt sắc bén, hắn chính là Phục Niệm, chưởng môn nhân đương thời tuổi còn trẻ đã chấp chưởng Nho gia.

Phục Niệm nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua, nhưng hắn lại không lên tiếng, trong lòng không khỏi chửi rủa một câu. Loại câu hỏi hóc búa này ai sẽ trả lời chứ?

Nhìn thấy chưởng môn nhân nhà mình không nói gì, ánh mắt hy vọng của các học sĩ lại nhìn về phía Tuần Tử, hy vọng vị sư thúc bối phận cao nhất này có thể trả lời được.

Đáng tiếc, Tuần Tử luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hắn chỉ vuốt bộ râu trắng của mình, không nói một lời.

Lúc này, có giọng nói to vang lên: “Thuấn lúc đó chính là thiên tử!”

Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, khi nhìn thấy người phát ra âm thanh quả nhiên là Doanh Vị, sắc mặt của các Nho sĩ đều tối sầm lại.