Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi ra khỏi nhà gỗ nơi Tuần Tử ẩn cư, Doanh Vị lại đi tìm Hàn Phi.
"Sư huynh đã đợi lâu rồi, ta bị lão sư gọi đi đánh một ván cờ."
Doanh Vị chắp tay nói với Hàn Phi.
Hàn Phi đương nhiên biết Doanh Vị bị Tuần Tử gọi đi thì chắc chắn sẽ không
đơn giản chỉ là đánh một ván cờ, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, túm lấy tay áo của Doanh Vị, dáng vẻ gấp gáp chuẩn bị đi uống rượu hoa.
Hoạt động giải trí ở thời đại này quả thực quá ít rồi, uống rượu hoa là hoạt động tiêu khiển mà nam nhân nào đều có hứng thú, hai người đi vội vàng đến Hành Lạc Lâu của Tang Hải.
Lần uống rượu hoa này, vừa uống đã đến tận đêm khuya.
Hai người say khướt rời khỏi Hành Lạc Lâu, Doanh Vị và Hàn Phi không nói đến chuyện gì khác, ví dụ như ở lại qua đêm.
Không phải Doanh Vị giữ mình trong sạch, trước khi xuyên không hắn vì chạy chỉ tiêu, loại chuyện này cũng chơi nhiều rồi.
Chỉ có điều Doanh Vị hiện tại để ý đến thân phận, nếu không thì những tuyệt sắc nhân gian chân chính kia, Doanh Vị thậm chí còn không thèm ngó tới.
Về phần Hàn Phi, theo như Doanh Vị thấy, người này đã sống một loại cảnh giới. Tuy rằng Hàn Phi thích mỹ nhân, nhưng mà thực ra đối với nữ nhân hắn càng thích kiểu bầu không khí tiếp rượu kia hơn, chứ không phải phát sinh quan hệ gì.
Nếu như là ở hiện đại, Hàn Phi nhất định sẽ thường xuyên lui tới KTV hoặc là quán bar!
Hai người ôm vai bá cổ chuẩn bị quay về, đi trên con đường hoa này, Doanh Vị để ý thấy một ký hiệu bí mật lưu lại ở dưới gốc cây.
Hắn âm thầm vận nội lực, hoá giải men rượu, thần sắc liền tỉnh táo, nói với Hàn Phi: “Sư huynh, ta đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn có việc phải xử lý, ngươi quay về trước đi.”
Hàn Phi cho rằng Doanh Vị là muốn đi tìm tình nhân nào đó qua đêm, cũng không để ý đáp: “Vậy sư huynh đi trước đây.”
Nói xong, Hàn Phi lảo đảo bước tới trước.
Nhìn thấy dáng vẻ say khướt của Hàn Phi, Doanh Vị lắc đầu, hắn không để ý đến ký hiệu trên cây, mà đi thẳng vào tiểu viện không người ở trên đường.
Sau khi quan sát xung quanh không có ai, Doanh Vị thân thể uyển chuyển, liền từ trên tường cao nhảy vào, đi vào trong tiểu viện.
Tiểu viện này là Doanh Vị bảo Hắc Bạch Huyền Tiễn bí mật mua lại nhằm mục đích trao đổi tin tức giữa hai người.
Đi vào trong nhà, Doanh Vị mở tủ bí mật ra thì thấy trên đó có hai mảnh vải rách.
Không cần suy nghĩ nhiều, Doanh Vị nhét hai mảnh vải vào trong túi, đóng cửa lại, lại lần nữa dùng khinh công nhảy qua tường cao rồi hòa vào dòng người trên đường, loạng choạng giống như những người say khướt trên đường đi về phía Tiểu Thánh Hiền Trang.
Đợi quay trở về phòng của mình ở Tiểu Thánh Hiền Trang, Doanh Vị đóng chặt cửa phòng, cầm hai mảnh vải ra.
Chỉ thấy trên hai mảnh vải rách chỉ có mấy chữ lớn, dòng thứ nhất viết: "Thành Kiểu phản loạn!"
“Không ngờ rằng, huynh trưởng kia của ta vẫn là tạo phản rồi, nhưng trong sử sách lại không có ghi chép chi tiết về trận phản loạn này.”
“Theo những gì mà ta được biết về tình hình hiện tại ở Tần Quốc, e rằng việc Thành Kiểu tạo phản cũng không thoát khỏi liên quan đến Lữ Bất Vi.”
Doanh Vị nhớ ra tình báo mà Hắc Bạch Huyền Tiễn đã gửi cho hắn trước đó, liên quan đến lời đồn ‘Doanh Chính là con trai của Lữ Bất Vi’ được lưu truyền ở Hàm Dương, hai mắt lóe lên.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc nổi loạn này.
Loại chuyện này tuyệt đối không phải là tin đồn do Lữ Bất Vi tung ra, Thành Kiểu sẽ phát động trận phản loạn này sau đó nhanh chóng bị tiêu diệt, có kẽ là Lữ Bất Vi cố tình làm vậy để loại trừ ảnh hưởng và hậu hoạ.
Vậy thì, người đứng sau lưu truyền tin đồn này khiến người ta phải nghiền ngẫm.
"Hoa Dương thái hậu, Xương Bình Quân!"
Đầu óc Doanh Vị quay cuồng, lập tức đem mục tiêu khoá định vào thế lực Sở Quốc trong nội bộ Tần Quốc. Xem ra thế lực Sở Quốc là sợ quyền thế của Lữ Bất Vi hiện tại, định ngáng chân hắn.
Loại chuyện này người trong cuộc khó có thể nhìn rõ, hậu thế thông qua cuốn sách lịch sử đơn giản cũng không dễ suy đoán ra được.
Sợ rằng ngay cả Lữ Bất Vi cũng không đoán được là Xương Bình Quân, dù sao thì biểu thúc này của mình là người tương đối thành thật, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nhưng nếu như một người đứng ở đỉnh cao của một thời đại, đồng thời ở trong cuộc, rất nhiều chuyện thực ra giống như thảo xà hôi tuyến*, trong nháy mắt có thể nhìn rõ tất cả cục thế lộn xộn này.
(*dùng để chỉ những manh mối, dấu vết mơ hồ không rõ)
Doanh Vị đem tấm vải đặt ở dưới ánh nến thiêu đốt đi, nhưng khi hắn nhìn thấy một mảnh vải khác, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.
Lữ Bất Vi lại muốn động thủ với mình!
Đúng rồi, bởi vì lời đồn trong Hàm Dương sẽ ảnh hưởng đến tính hợp pháp thống trị của Doanh Chính, nếu Doanh Chính không phải nhi tử của Trang Tương Vương thì đương nhiên không thể trở thành Tần Vương.
Doanh Chính sinh ra ở Triệu Quốc, mẹ hắn Triệu Cơ lại từng là thê thiếp của Lữ Bất Vi cho nên hắn sẽ bị chất vấn.
Nhưng mà Thành Kiểu lại sinh ra ở Tần Quốc, huyết mạch của hắn tuyệt đối không có ai có thể hoài nghi.
Nếu như tính hợp pháp thống trị của Doanh Chính xuất hiện vấn đề thì người được hưởng lợi lớn nhất chính là Thành Kiểu, người được hưởng lợi thứ hai là Doanh Vị.
Bởi vì Doanh Vị cũng sinh ra ở trong cung Hàm Dương, huyết mạch của hắn cũng tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Lữ Bất Vi tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Người ngồi lên vị trí Tần Vương chỉ có thể là Doanh Chính, mới có thể để hắn có được lợi ích lớn nhất.
Cho nên hắn ép Thành Kiểu tạo phản sau đó giết chết hắn.
Thành Kiểu tuy hiện tại vẫn còn sống nhưng số phận đã định sẵn.
Mà sau khi Thành Kiểu chết, chướng ngại vật tiếp theo chính là mình!
Thứ mà mà trên tấm vải kia viết chính là tên thích khách mà La Võng phải tới ám sát hắn: Kinh Nghê!