Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Doanh Vị cười ẩn ý: “Sư huynh về Hàn quốc cũng chưa chắc đã an toàn hơn ta.”
Hàn vương nhu nhược, trên đầu Hàn Phi lại có một thái tử vô năng, còn có tứ công tử đang rình rập ngôi vị.
Hơn nữa đại tướng quân Cơ Vô Dạ lại nắm giữ binh quyền, Hàn Phi về Tân Trịnh, nếu an phận thủ thường thì không sao, nếu muốn làm gì đó thì e rằng còn nguy hiểm hơn Doanh Vị ở Tần quốc.
Lời này của Doanh Vị cũng có ý muốn mời Hàn Phi đến Tần quốc phò tá mình.
Hai người nhìn nhau không nói gì thêm.
Họ là công tử của hai nước, sao có thể đầu phục quốc gia khác?
Có lẽ đối với những quốc gia khác mà nói, việc công tử sang nước khác làm quan là chuyện bình thường, nhưng Tần quốc thì không.
Ai cũng biết Tần quốc có tham vọng thống nhất sáu nước.
Hàn Phi uống cạn chén rượu, thở dài: “Đúng vậy, so với Tần quốc, Hàn quốc mới thực sự nguy trong sớm tối.”
Tần quốc hùng mạnh, dù Lữ Bất Vi và Doanh Chính có đấu đá thế nào cũng không sao, nhưng Hàn quốc nhỏ yếu, không chịu nổi sóng gió.
Hàn Phi uống vài ngụm rượu đột nhiên cười nói: “Nếu thật sự đến lúc đó, mong sư đệ đừng nương tay!”
Tay Doanh Vị đặt trên eo Kinh Nghê, nhẹ nhàng vuốt ve, Kinh Nghê lập tức hiểu ý, nàng bưng chén rượu bằng bạch ngọc lên đưa đến bên miệng Doanh Vị.
Doanh Vị nhấp một ngụm rượu, nhìn những ngón tay thon dài, trắng nõn được tô điểm bởi lớp sơn màu đỏ của Kinh Nghê, không tự chủ được liếm nhẹ lên đầu ngón tay của nàng.
“Với tài năng của sư huynh, ta há lại dám hạ thủ lưu tình? Chỉ mong đến lúc đó, nếu chúng ta thực sự binh đao tương kiến, sư huynh đừng oán hận ta.”
Đến lúc đó có lẽ chính là thời điểm Hàn Phi nước mất nhà tan.
Doanh Vị thầm than trong lòng.
Nói thật, kết giao bằng hữu với Hàn Phi rất thú vị, tuy hắn tôn sùng Pháp gia nhưng cũng không phải kẻ vô tình, sự nghiêm khắc của hắn chỉ thể hiện trên pháp luật và triều đình.
Hàn Phi cũng không đến nỗi cổ hủ, không mang cái khí chất ngạo mạn như bao công tử Hàn quốc khác, lại còn biết tự giễu mình. Cách hắn đối đãi bằng hữu cũng rất được, quả thực là một bằng hữu tốt hiếm có.
Nhưng sinh ra ở thời chiến quốc loạn lạc này, quốc sự gia sự luôn phải phân minh. Có những việc e là không thể nào tùy theo ý muốn của một người mà chuyển dời.
Huống hồ ai bảo quốc gia của ngươi lại mang cái tên Hàn quốc, nghe đã khiến người ta khó chịu rồi.
Hàn Phi như chợt nghĩ ra điều gì, trầm ngâm giây lát rồi nâng chén rượu hướng về phía Doanh Vị cất lời: “Hàn Phi ta chỉ có thể dốc hết sức mình, hy vọng mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường đó.”
Dứt lời Hàn Phi đứng dậy nhìn Doanh Vị cười ẩn ý: “Vậy Hàn Phi ta xin phép cáo từ trước, không làm phiền sư đệ ngươi phong hoa tuyết nguyệt nữa.”
Lời tuy đã nói ra nhưng Hàn Phi vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Vị.
Doanh Vị thấy lạ liền hỏi: “Sư huynh còn chuyện gì muốn nói sao?”
Hàn Phi cười nịnh nọt: “Sư đệ giờ đây có mỹ nhân bầu bạn, vui vẻ biết bao. Còn ta đây vẫn lẻ bóng một mình, đến cả uống rượu cũng không có ai cùng.”
“Nể tình ta đáng thương như vậy, sư đệ ngươi có thể nhường số rượu ngon kia cho ta được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Hàn Phi, Doanh Vị bật cười ha hả: “Sư huynh đã nói vậy sư đệ nào dám từ chối. Nhưng sư huynh đừng quên lời ước hẹn ở Tử Lan Hiên đấy nhé!”
Doanh Vị vừa nói vừa cầm lấy bầu rượu chưa động đến bên cạnh, ung dung ném về phía Hàn Phi.
Bầu rượu bay đi mang theo nội lực của Doanh Vị, chậm rãi lướt trong không trung. Cho dù Hàn Phi không biết võ công cũng có thể dễ dàng đón được.
“Nhất định, nhất định rồi.”
Hàn Phi nhận lấy bầu rượu thì vui vẻ rời đi.
Doanh Vị điều khiển nội lực tinh diệu như vậy khiến Kinh Nghê vô tình liếc nhìn hắn một cái.
Trong lòng Kinh Nghê cũng đang âm thầm đánh giá võ công của Doanh Vị. Tiếp xúc gần gũi với hắn nhiều ngày như vậy, cơ hồ là lúc nào cũng ở bên cạnh, nàng cũng phần nào nắm được thực lực của hắn.
Nội lực của hắn gần như đạt đến giới hạn của độ tuổi này, có thể thấy được hắn đã ngày đêm khổ luyện. Tuy nhiên cảnh giới võ công của hắn lại không cao như nàng tưởng tượng, có phần không phù hợp với thân phận một đệ tử Nho gia.
Nhưng dù vậy, trong đám vương tôn quý tộc, võ công như vậy cũng được xem là hiếm có. Muốn luyện võ công đến mức tinh thông, cần phải có nghị lực phi thường, chịu được gian khổ. Con em quý tộc từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, nào có nghị lực mà luyện võ công.
Nhất là những gia đình vương công địa vị cao hơn, lại càng có nhiều thị vệ đi theo, càng không cần luyện võ công.
Cho nên nói tuyệt đại bộ phận con em quý tộc đều không biết võ công, cho dù có cũng chỉ là một ít công phu thô thiển, cao thủ chân chính rất ít xuất thân từ giai cấp này.
Cái gọi là cao thủ võ công cũng chỉ là một ít người giang hồ, trước mặt quốc gia đại thế cùng quyền lực, cũng chỉ có thể bị người ta sử dụng, trở thành một công cụ hữu dụng.
Dù sao đây cũng không hoàn toàn là một thế giới mà vĩ lực đều quy về bản thân.
Kinh Nghê âm thầm tính toán thực lực của Doanh Vị, cho dù nàng là sát thủ hạng nhất chữ Thiên, võ công vượt xa Doanh Vị, nhưng nhiệm vụ lần này không thể qua loa, nhất định phải một kích tất sát, đặc biệt còn phải chú ý thời gian và địa điểm.
Doanh Vị không biết Kinh Nghê đang nghĩ gì, cho dù biết cũng không để ý, bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết Kinh Nghê đến ám sát mình.
Nhất là biết rõ đối phương muốn giết mình, nhưng bề ngoài vẫn để mình muốn gì được nấy, uyển chuyển rên rỉ, loại khoái lạc này thật khó có thể nói cho người ngoài biết được.