Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Hí hí hí...”
Nhưng đúng lúc này những con ngựa vừa lao lên phía trước bỗng phát ra tiếng hí vang đau đớn, từng con ngựa cao lớn khuỵ chân trước, ngã nhào xuống đất.
Thời đại này chưa có bàn đạp, các thị vệ cưỡi trên lưng ngựa đều ngã xuống, người nào người nấy mặt mày lem luốc, thậm chí có kẻ bị thương nặng.
Thị vệ trưởng thầm kêu lên một tiếng. Không ngờ đối phương lại tàn nhẫn như vậy, không chừa một đường lui, ngay cả bẫy ngựa cũng dùng đến!
Chỉ thấy dưới lớp đất kia ẩn giấu vô số dây thừng to bằng ngón tay cái. Hai đầu dây thừng cách nhau chừng mười trượng được hai đội sát thủ khống chế.
Bọn chúng chính là dùng những sợi dây thừng này giăng bẫy ngựa, khiến kỵ binh biến thành bộ binh, chặn đứng mọi đường lui của con mồi.
Trong xe ngựa, Doanh Vị nắm lấy tay Kinh Nghê, bàn tay khẽ run rẩy dường như đang sợ hãi. Nhưng hắn vẫn cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, giữ giọng điệu bình tĩnh hỏi:
“Kinh Nghê, ngươi sợ không?”
Kinh Nghê khẽ lắc đầu, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt có chút bối rối nhưng nàng cũng giống Doanh Vị, cố gắng kìm nén để giọng nói không run rẩy: “Thiếp thân không sợ.”
Thấy vậy, trong lòng Doanh Vị thầm mắng: Bà nội ngươi, sao đột nhiên ngươi lại diễn giỏi như vậy, còn muốn cùng ta liều mạng!
Tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài không ngừng truyền đến khiến Doanh Vị cảm thấy không đành lòng. Những thị vệ trung thành kia e là không một ai sống sót.
Lữ Bất Vi sẽ không để cho bọn họ sống, mà bản thân Doanh Vị cũng không thể để bọn họ sống. Có những bí mật chỉ có người chết mới có thể giữ kín.
Doanh Vị cố gắng đè nén cảm giác bất nhẫn trong lòng, cảnh cáo bản thân muốn sống sót trong thời loạn thế này, muốn sống sót trong thời đại Chiến quốc sắp tàn lụi này thì nhất định phải học được thủ đoạn của kẻ bề trên, phải có tâm thái của kẻ bề trên.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể sống tốt hơn người khác, mới có thể đứng trên đỉnh cao, mới có thể bảo vệ những người bên cạnh mình.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi và con phải chịu bất kỳ tổn thương nào!”
Doanh Vị kiên quyết nói nhưng rồi lại do dự một chút, rút từ trong người ra một thanh đoản kiếm, đặt vào tay Kinh Nghê, đồng thời nắm lấy tay nàng, siết chặt chuôi kiếm.
Doanh Vị muốn nói với Kinh Nghê, nếu hắn gặp chuyện bất trắc, hãy tự sát trước khi bị kẻ địch bắt giữ.
Tuyệt sắc giai nhân như Kinh Nghê nếu lọt vào tay quân thù e là lành ít dữ nhiều. Doanh Vị thầm nhủ vở kịch này tuy là giả nhưng chỉ một chút sơ sẩy thôi kết cục sẽ trở nên thật trong trò chơi quyền lực này.
Vậy nên ta nhất định phải là người chiến thắng!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lóe lên sự kiên định. Doanh Vị vỗ nhẹ tay Kinh Nghê rồi xoay người, cầm lấy trường kiếm trong xe ngựa, như thể sẵn sàng xuống xe đối mặt với địch.
Bỗng một luồng hàn khí lạnh lẽo thấu xương như từ địa ngục tuôn ra từ phía sau Doanh Vị. Sát khí đáng sợ tựa như muốn đóng băng cả máu huyết, Doanh Vị cảm nhận được sát khí, toàn thân cứng đờ.
Chưa kịp định thần, hắn đã thấy đau nhói ở ngực. Một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua người hắn, chính là thanh đoản kiếm hắn vừa đưa cho Kinh Nghê.
Hắn kinh ngạc quay đầu lạ, thấy Kinh Nghê tay cầm đoản kiếm, một đường kiếm gọn gàng đã xuyên thủng thân thể hắn.
Đôi mắt thanh lãnh của Kinh Nghê thoáng một tia giãy giụa, dung nhan tuyệt mỹ ấy ẩn chứa nét thê lương. Nhưng chỉ trong chớp mắt nàng đã trở về vẻ lạnh lùng, trước mắt Doanh Vị là một Kinh Nghê chưa từng thấy.
Khuôn mặt nàng không còn chút ấm áp dịu dàng, hàng mi thanh tú trở nên băng giá, hốc mắt tô điểm màu đen thẳm khiến nàng thêm phần lãnh diễm, lạnh lùng và vô tình.
Doanh Vị nhìn thanh đoản kiếm trên tay Kinh Nghê, thanh đoản kiếm mà hắn vừa đưa cho nàng...
Trong khoảnh khắc ấy, như thể hồi quang phản chiếu, đôi mắt hắn hiện lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Kinh Nghê bỗng nhiên hiểu được những suy nghĩ phức tạp trong đôi mắt Doanh Vị trước khi chết.
Nghi hoặc, khó hiểu, bừng tỉnh, đau khổ, tuyệt vọng...
Tất cả những cảm xúc ấy đan xen trong đôi mắt, cho đến cuối cùng, đôi mắt sáng ấy chỉ còn lại tia bất lực cùng nụ cười chua xót rồi dần dần tan biến.
Khoảnh khắc ấy, tay Kinh Nghê run lên, trái tim nàng cũng dao động.
Hơn một tháng ở bên Doanh Vị như thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí nàng.
Nàng nhớ đêm đầu tiên ở bên hắn với nỗi đau đớn giày vò, nhớ những lời đường mật hắn thủ thỉ bên tai, nhớ cảm giác bình yên khi nằm trong lòng hắn nghe hắn gảy đàn, nhớ cả dáng vẻ nghiêm nghị khi hắn ép nàng đọc sách viết chữ...
Tất cả, cuối cùng chỉ còn lại một cái xác trước mắt.
Kinh Nghê phải thừa nhận, quãng thời gian ở bên Doanh Vị là khoảng thời gian nàng cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất.
Không còn những bài tập luyện tàn khốc, không còn phải đối mặt với cảnh chém giết mỗi ngày, không còn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, nay đây mai đó.
Hắn chuẩn bị cho nàng những bữa ăn ngon, rót cho nàng những chén rượu quý từ cung đình Tần quốc, cùng nàng tản bộ bên hồ Tiểu Thánh Hiền Trang, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió, và cũng không ngại ngần triền miên bên nàng. Nhưng tất cả chỉ là giấc mộng, giờ mộng đã tàn, Trường An quân của Tần quốc, hắn chẳng qua chỉ là mục tiêu ám sát của nàng.
Giờ đây sát thủ nhất đẳng chữ Thiên Kinh Nghê đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ lại nhận nhiệm vụ mới, lại đi ám sát mục tiêu mới.
Chỉ là Kinh Nghê cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực, đứa con trong bụng nàng như đang oán trách nàng đã giết cha nó.
Là một sát thủ, Kinh Nghê chưa bao giờ biết sợ hãi nhưng lúc này đây, nàng lại cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lấy nàng, khiến nàng không thể thở nổi.
Kinh Nghê thầm hạ quyết tâm, nàng sẽ sinh đứa bé này, giữ lại huyết mạch cho hắn, vì hắn, cũng vì sinh linh bé bỏng kia… nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Kinh Nghê bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Xác của Doanh Vị không hề đổ xuống, hắn vẫn đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn nàng như oán trách sự tàn nhẫn của nàng...