Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trận tuyết lớn ở Ngụy Quốc đến đột ngột như vậy, tuyết trắng như nuốt chửng màn đêm đen tối, ngàn dặm núi sông bị bao phủ bởi một lớp sương trắng.

Ở giữa ngọn núi trắng xoá đó, một bóng người thất tha thất thểu dọc theo bờ sông, để lại từng dấu chân và vết máu rơi xuống đất.

Người này dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục màu xanh lam, khuôn mặt kiên nghị, râu rậm, mái tóc hơi rối bời, khiến hắn trông có vẻ tự do phóng túng.

Người đàn ông đã quên mất tên thật của mình.

Hắn là một tên cướp khét tiếng trên giang hồ. Vận khí cực tốt có được một thanh danh kiếm tuyệt thế—Trong truyền thuyết, Việt Vương Câu Tiễn đã tìm thợ rèn đúc ra tám thanh bảo kiếm, thế nhân gọi là ‘Việt Vương Bát Kiếm’

Thứ mà tên trộm lấy được chính là thanh Kiếm Huyền Tiễn thứ tư trong đó, từ đó về sau, vị đại tặc này đã lấy tên của thanh kiếm này làm tục danh của mình.

Hắn tên thật là “Huyền Tiễn”, nghĩa của nó là phi điểu đang bay lượn, khi chạm vào mũi kiếm của nó liền có cảm giác như bị chặt đứt. Từ đó có thể thấy được sự sắc bén của thanh kiếm này.

Huyền Tiễn chính là một đôi, một đen một trắng. Tên đại tặc dựa vào thanh kiếm này đã tạo dựng tên tuổi không nhỏ ở trên giang hồ, người ta gọi là ‘Hắc Bạch Huyền Tiễn’.

Nhưng mà ngay sau khi Huyền Tiễn có được thanh kiếm này, cũng đã bị một tổ chức sát thủ cổ đại tên là "La Võng" chú ý tới.

Đây là một tổ chức sát thủ có lịch sử lâu đời, không ai biết nó được thành lập khi nào và do ai thành lập.

Trong hơn một trăm năm này, mặc dù thỉnh thoảng tổ chức này cũng có lộ mặt trên giang hồ, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng mà từ khi La Võng có Lữ Bất Vi làm chỗ dựa, nhờ vào quốc lực của Tần Quốc phát triển bản thân, nhóm sát thủ cổ đại này có bước phát triển vượt bậc và hiện tại đã nổi tiếng.

Mỗi thanh kiếm đều có linh, có thể nâng cao sức mạnh của chủ nhân lên rất nhiều.

Mà thân là một tổ chức sát thủ, lợi dụng lực lượng của danh kiếm rèn ra công cụ giết người, chính là phương pháp mưu lợi nhất, hữu dụng nhất.

Có lẽ đối với kiếm khách trên giang hồ mà nói, thủ đoạn dùng kiếm để khống chế người khác như vậy là một điều vô cùng xấu hổ, nhưng đối với tổ chức sát thủ như vậy mà nói, công cụ chỉ cần hữu dụng là được.

Cũng chính vì vậy, Hắc Bạch Huyền Tiễn nắm giữ danh kiếm đã bị La Võng coi là mục tiêu.

Cho dù thực lực của Hắc Bạch Huyền Tiễn có mạnh, kiếm pháp có cao siêu đến đâu, nhưng đối mặt với tổ chức sát thủ cổ đại nhờ vào quốc lực của Tần quốc, thu thập được không ít danh kiếm thiên hạ mà nói, đó lại là điều không đủ sức.

Có lẽ là vì bảo vệ tính mạng, hoặc có lẽ là muốn có được thực lực càng mạnh hơn, Hắc Bạch Huyền Tiễn cuối cùng đã gia nhập La Võng, đồng thời thông qua một loạt khảo nghiệm và huấn luyện khắc nghiệt của La Võng, trở thành sát thủ hàng đầu.

Sau đó chính là sát phạt bất tận.

Nhưng mà thiên hạ này rộng lớn, người tài ba lớp lớp xuất hiện, cho dù là sát thủ hàng đầu, cũng sẽ gặp phải kẻ địch mà mình khó có thể dựa vào thực lực mà thích sát được. Nhất là trận thế quân sự, thiên biến vạn hoá, hiểm đạo quái lạ, cho dù cao thủ giang hồ có mạnh mẽ, nếu như rơi vào trong quân trận, cũng chỉ có thể ôm hận trên chiến trường.

Hắc Bạch Huyền Tiễn chính là trong một lần nhiệm vụ bị trọng thương, đồng thời được một nữ tử cứu. Đó là một nữ tử ôn nhu như nước, dịu dàng quan tâm, đủ để khiến Huyền Tiễn từ bỏ tất cả sát phạt, chỉ nguyện sống cùng nàng đến cuối đời.

Hai người rất nhanh đã rơi vào biển tình, ước định chung thần.

Nếu như nữ tử kia chỉ là nữ tử của một gia đình bình thường thì có thể cuộc đời của Huyền Tiễn có lẽ đã thay đổi, nhưng nữ tử kia lại là nữ nhi của Đại Ti Không Ngụy Quốc, Nguỵ Dung.

Sau khi Ngụy Dung biết được thân phận thực sự của Huyền Tiễn, đã ép hắn ám sát những đối thủ chính trị của mình.

Trùng hợp lúc này đại quân Tần Quốc giao chiến với Ngụy quốc, Huyền Tiễn nhận được mệnh lệnh ám sát đến từ La Võng, liền tương kế tự kế, ám sát quan viên Nguỵ quốc, dọn dẹp tất cả chướng ngại vật trên đường cho Ngụy Dung.

Ai ngờ, Ngụy Dung lại được voi đòi tiên, đưa địa vị mục tiêu ám sát của hắn lên càng ngày càng cao, độ khó cũng càng ngày càng lớn, đồng thời đem tính mạng của đứa trẻ mới sinh và thê tử của hắn ra uy hiếp.

Mặc dù rất tức giận trước sự tham lam của Ngụy Dung nhưng Ngụy Dung dù sao cũng là nhạc phụ của hắn, cũng vì an nguy của vợ con, hắn chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Ngụy Dung, tiếp tục tàn sát.

Mãi cho đến khi Ngụy Dung giao cho hắn một mục tiêu sau cùng, đó là ám sát đại tướng quân Ngụy Quốc, chưởng môn nhân của Phệ Giáp Giáo.

Với tư cách là chưởng môn của Phệ Giáp Giáo, công phu tu luyện của vị đại tướng quân Ngụy Quốc này đã đạt tới mức hoàn mỹ. Cho dù là đối đầu chính diện, Huyền Tiễn cũng khó có thể giết chết hắn, chưa nói đến dưới sự bảo vệ của đại quân.

Đây hầu như chính là một nhiệm vụ thập tử nhất sinh.

Nhưng mà Ngụy Dung cũng đã ban cho hắn sự trợ giúp nhất định. Đại tướng quân Ngụy Quốc đã bị trọng thương trong trận chiến với đại quân Tần Quốc.

Ngụy Dung lại lợi dụng nội gián cùng với quyền lực của mình tạo cơ hội cho Huyền Tiễn ám sát.

Cuối cùng, đại tướng quân Ngụy Quốc vẫn chết dưới Huyền Tiễn của mình.

Vốn dĩ Huyền Tiễn cho rằng chỉ cần bản thân hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được tự do.

Nhưng không ngờ rằng Ngụy Dung sợ hắn tiết lộ kế hoạch, bại lộ ra những vụ ám sát này đều là mệnh lệnh của mình, liền qua cầu rút ván, dùng kế đẩy hắn vào trong tuyệt cảnh.

Cuối cùng, Huyền Tiễn vẫn sống sót, nhưng cái giá là thê tử mà hắn yêu thương vì cứu hắn đã chết thảm ở trong âm mưu này.

Nhớ đến nàng dùng bàn tay đầy máu tươi sờ vào mặt mình, nở nụ cười để hắn yên tâm, Huyền Tiễn liền cảm nhận được một nỗi đau đớn khắc khoải, khiến hắn dường như khó thở.

“Nguỵ Dung!!!”

Bên bờ sông không một bóng người, Huyền Tiễn gào thét lên, thổi bay những bông tuyết tích tụ trên cây.

Một hàng nước mắt ấm áp lăn dài trên gò má, theo máu tươi rơi xuống giữa đất tuyết, ngay cả trong quá trình huấn luyện khắc nghiệt của La Võng, ngay cả khi trọng thương trên bờ vực sinh tử, hắn cũng không hề rơi một giọt nước mắt.

Nhưng cái chết của thê tử khiến hắn khóc cạn cả nước mắt.

Hồ nước nhỏ này là nơi mà hắn và thê tử định tình, là điểm đến dịu dàng nhất trong lòng hắn, cũng là nơi mà hắn từ bỏ giết chóc, lựa chọn bảo vệ.

Bây giờ, Bạch Kiếm tượng trưng cho sự bảo vệ đã bị gãy, hắn phải ở đây lấy lại Hắc Kiếm tượng trưng cho chết chóc, hắn phải hoá thành ác quỷ để phục thù, cho dù phải vứt bỏ tất cả!

Bên bờ, Huyền Tiễn hít sâu một hơi, lê cơ thể trọng thương nhảy vào trong hồ nước, hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống hồ. Dòng nước mát lạnh kích thích vết thương đau đớn, nhưng cũng khiến hắn càng tỉnh táo hơn.

Khi lặn sâu xuống đáy hồ, hắn đã tìm thấy nửa đầu cuộc đời đã bị hắn từ bỏ kia, tay nắm Hắc Kiếm, cỗ sát khí cuồng bạo trong lòng tràn ngập toàn bộ hồ nước.

"Khụ khụ, khụ khụ!"

Tìm được Hắc Kiếm và bơi ra. Hắc Bạch Huyền Tiễn gắng gượng bò đến bên bờ, Hiện tại hắn khí tức yếu ớt, dường như có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Ý niệm phục thù cưỡng chế nâng đỡ thân thể hắn, Huyền Tiễn dùng kiếm chống đất, đứng ở bên bờ sông toàn là tuyết mà thở dốc.

Chính vào lúc này, Huyền Tiễn đột nhiên cảm nhận được phía trước có một cỗ khí tức xa lạ, hắn cho rằng đó là đám người do Ngụy Dung phái tới truy sát, điều này khiến Huyền Tiễn vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Hiện tại, hắn sớm đã cạn kiệt sức lực, không còn thực lực của sát thủ hàng đầu nữa, nếu Ngụy Dung thực sự muốn giết hắn, rất có thể hắn sẽ bị giết chết ngay tại chỗ này.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể buông bỏ oán hận trong lòng. Hắn không thể chết ở đây, hắn nhất định phải giết Ngụy Dung, giết chết toàn bộ người Ngụy gia!

Trước đây, bởi vì Ngụy Dung là phụ thân của thê tử, cho nên hắn có thể chịu đựng được.

Nhưng mà Ngụy Dung ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể vứt bỏ, vậy thì hắn cũng không cần phải sống nữa!

Huyền Tiễn dùng kiếm chống đỡ thân thể, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt tràn ngập sát ý.

Không giống như trong tưởng tượng của Huyền Tiễn, người đến vốn không phải là sát thủ do Ngụy Dung phái đến mà là một công từ nhanh nhẹn ngoài khoác áo choàng lông, trong mặc áo gấm.

Nhưng mà mặc dù ở nơi gió tuyết không một bóng người này, nhìn thấy một công tử gấm y như vậy khiến Huyền Tiễn có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, sự chú ý của hắn lại không tập trung vào chàng trai trẻ mà rơi vào đứa bé trong tay hắn.

“Đừng nói là ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra đấy chứ? Sát thủ hàng đầu của La Võng, Hắc Bạch Huyền Tiễn!"

Doanh Vị trong tay ôm một đứa bé được quấn kín trong vải, đang ngủ ngon lành, hắn nhìn thấy Hắc Bạch Huyền Tiễn trước mắt đã mất hết tà khí, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, cười nói.

"Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người của La Võng à?"

Nhìn thấy nhi tử của mình lại có thể bị người lạ mặt bế trong tay, Huyền Tiễn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân lạnh ngắt, vừa bàng hoàng vừa tức giận hỏi.

Thê tử của hắn vừa mới qua đời, nếu ngay cả nhi tử cũng không cách nào bảo vệ được thì sau này ở dưới Cửu Tuyền làm sao có thể đối mặt với Thiên Thiên đây chứ?

"Doanh Vị!"

Doanh Vị không hề giấu diếm thân phận của mình, giọng điệu trầm ổn nói.

"Trường An Quân?!"

Huyền Tiễn giật mình, tuy rằng hắn là sát thủ, nhưng cũng là người của La Võng, sao có thể không biết vị công tử Tần Quốc đang du học khắp nơi này!