Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi giới thiệu một vòng các công xưởng sản xuất mới phôi thai, Rau Hẹ Vinh mặt mày hớn hở.
Chỉ có thể nói.
Game này có độ tự do quá cao!
Ai cũng có thể tìm thấy lối chơi rèn đúc của riêng mình, làm những điều mình thích.
Rau Hẹ Vinh tiện miệng than phiền một câu: “Mấy cô loli chỉ lo chưng diện trang điểm kia hơi lãng phí tài nguyên, để bữa nào tôi phải chấn chỉnh lại bọn họ mới được.”
Rau Hẹ Vinh làm việc dưới trướng bọn tư bản nhiều năm, trái tim anh ta đã sớm lạnh như băng rồi.
“Hoàn toàn không cần thiết.”
Ninh Tranh lại thấy anh ta quá ham lợi lộc, chỉ biết chạy theo lợi nhuận, tầm nhìn thiển cận, không thể điều hành tốt sơn trang được.
“Ý nghĩa của sự sống không phải là để tạo ra lợi ích. Các thợ rèn trong sơn trang sau khi hoàn thành định mức hằng ngày, muốn vui chơi giải trí thế nào cũng được.”
Ninh Tranh cảm thấy mình giống như đang điều hành một khu vui chơi, đã -2 phí vào cửa rồi thì cứ mặc sức vui chơi, trải nghiệm phong thổ nhân tình.
Người ta giúp mình làm việc là vì tình nghĩa, mình không thể dùng đạo đức để trói buộc họ, vừa bắt họ nộp tiền lại vừa bắt họ cày cuốc cho mình được, đúng không?
Cái này thì khác gì cái trò dại dột vừa phải trả tiền cho sếp vừa phải đi làm cho sếp?
Người ta thường ngày đi làm, đi học đã quá mệt mỏi rồi, giờ đây tranh thủ chơi game chính là để thư giãn, vui vẻ, tìm lại một mảnh trời tuổi thơ tươi đẹp.
Những thợ rèn này bây giờ không chỉ cơ thể trở lại dáng vẻ Đồng Tử, loli thời thơ ấu, mà tâm trí cũng vậy. Trong sơn trang, họ đắp núi cát, xây pháo đài, chơi thủ thành đánh quái, nhảy lò cò, nhảy dây, ném bao cát, tìm lại được niềm vui con trẻ.
Chúng ta không thể tước đoạt thuộc tính cơ bản nhất của trò chơi, đó là niềm vui.
Hơn nữa, một đại sư rèn đúc, tuyệt đối không thể là người bị nô dịch, bị áp bức mà thành.
Những kẻ lờ đờ uể oải, chỉ biết làm cho xong chuyện, không thể tạo ra được những thứ tốt đẹp.
Nói cách khác, những người chưa biết người biết ta, chưa biết mình là ai, chưa mở được cầu nối Trời Đất, thì cũng chỉ là những phàm nhân vô hồn.
Phải là một người có tình yêu từ tận đáy lòng, mới có thể rèn đúc ra những tác phẩm nghệ thuật có linh hồn, đạt đến đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó.
Ninh Tranh đem những suy nghĩ này nói cho anh ta.
Rau Hẹ Vinh như được khai sáng, cảm thấy lão quản sự sống lâu nhìn xa trông rộng, quả thực có kiến giải sâu sắc, trong lòng thầm nghĩ:
“Game này cũng quá chân thực! Không giống mấy game khác cứ bấm vào là rèn được trang bị, ở đây phải từng nhát búa một, mức độ yêu thích quả thật ảnh hưởng đến kỹ thuật rèn của một người.”
“Vậy ra là mình đã quá cực đoan rồi… Nhìn lại thì, việc đọc sách, biết tính cách, mở tam hoa là cần thiết. Bất kể là thợ rèn nào, cũng đều phải tiến cấp thành người đọc sách, lòng chứa vạn quyển sách, tâm mang nhiệt huyết căng tràn thì đồ rèn ra mới có ‘tinh-khí-thần’, không thì chỉ nặng mùi lính thợ thôi.”
Anh ta chợt bừng tỉnh:
“Cũng phải, thi được cái bằng văn tú tài thì đúc sắt mới hái ra tiền.”
Xem ra thế giới nào có bằng cấp cũng dễ sống hơn. Sau đó, Rau Hẹ Vinh dẫn Ninh Tranh đến nhà ăn, đây mới là dự án trọng điểm mà anh ta tự hào nhất:
“Nhà ăn là căn bản của chúng ta, mỗi ngày ăn uống ngon lành thì mới có sức lực!”
Rau Hẹ Vinh đắc ý giới thiệu: “Chúng tôi đã lập sổ tay nguyên liệu, thực hiện các loại giám định, phối hợp, dùng những bữa ăn ngon nhất để đãi các thợ rèn đã vất vả làm việc.”
Trong nhà ăn.
Tro Tàn Hoa Mắt cũng có mặt ở đây, đeo gùi sau lưng, đang bán nguyên liệu, một gùi đầy nấm và đủ thứ lỉnh kỉnh.
Thực Thần nhíu mày: “Mấy cái màu này sặc sỡ quá, chắc là có độc đúng không? Đây là Nấm ảo giác xác màu sặc sỡ mà cậu tìm thấy trên sườn núi à? Sao lại có cái tên đó?”
“Vì nó mọc trên xác chết, mà lại còn năm bảy sắc màu nữa.”
Lúc này, Tro Tàn Hoa Mắt hồi tưởng lại một chút, ánh mắt lờ đờ: “Tôi liếm một miếng, sau đó thấy mình quay về đêm đông năm ấy, gặp lại bà nội.”
“Cậu còn nhớ bà nội… Khụ, vậy tôi lấy hết.”
Thực Thần cũng rất chuyên nghiệp dùng kim lấy một chút, liếm thử, lập tức lộ ra vẻ mặt mê mẩn:
“Ừm, phẩm chất quả thật không tệ. Rừng cây hoang trên sườn núi đúng là có nhiều đồ tốt, nguyên liệu thực vật hoang dã của sơn trang chúng ta vẫn còn ít, dù sao đây cũng là nơi người ta ở.”
Tên ếch du lịch này, quả nhiên có thể ra ngoài mang vật liệu về.
Điều này bù đắp cho việc chỉ có một bản đồ sơn trang, lối chơi thú cưng đi du lịch có thể cung cấp nguyên liệu liên tục.
Tro Tàn Hoa Mắt nghe vậy lập tức mừng rỡ, cảm thấy một khoản tiền đã về túi: “Đúng là người trong nghề có khác, dù sao càng thơm ngon thì càng độc mà.”
Thực Thần gật đầu, nghiêm nghị nói: “Quả thật là như vậy, có được có mất, cái này thỏa mãn miệng lưỡi, nhưng cơ thể thì sẽ khốn khổ. Thứ của cậu vào bụng, e là Tào Tháo rượt cho chạy không kịp đóng cổng sau đâu.”
Tro Tàn Hoa Mắt hơi do dự, lo lắng không bán được giá cao.
“Yên tâm đi, sau này cậu hái được bao nhiêu tôi cũng mua hết. Nói cho cậu một bí mật này, cậu có biết vì sao tôi lại tranh giành vị trí đầu bếp với những người khác mà họ không đấu lại tôi không?”
Tro Tàn Hoa Mắt tò mò: “Vì sao, có phải vì anh nấu ăn ngon không?”
Thực Thần cười đầy ẩn ý: “Tài nấu nướng của tôi thì… ừm, chủ yếu là ai cũng thích ăn. Vì sao ư? Tôi chủ trương một điều: càng độc càng ngon! Ngoài đời không dám ăn, ở đây thì cứ ăn thoải mái.”
“Tôi chỉ canh đúng một thời gian, họ ăn tối xong là gần như offline rồi, ai mà biết sau đó mình có bị đau bụng hay không?”
“Nói nhỏ cho cậu biết nhé, họ ăn tối càng say mê bao nhiêu, thì lúc ngủ offline nằm trên giường sẽ càng phi như pháo thăng thiên bấy nhiêu.”
Hoa Mắt ngây ra: “…”
Rau Hẹ Vinh ở trong bóng tối cũng vô cùng chấn động, trong lòng thầm nhủ suýt chút nữa thì dính chưởng.
May mà mình thiết kế ký túc xá, giường lưới sắt tuy có hai tầng trên dưới, nhưng lại xếp so le.
Giường dưới không có người, nếu không thì mỗi đêm khuya, người chịu tội chính là anh em giường dưới rồi!
Mẹ nó, đám nghiệt súc này đúng là đề phòng đằng trời.
Rau Hẹ Vinh đau cả răng.
Vậy mà lại mất mặt ở ngay nhà ăn trọng điểm, đây rõ ràng là quản lý không tốt, xuất hiện vấn đề an toàn thực phẩm rồi.
Ninh Tranh cũng không có ý định trách móc anh ta, ngược lại nhìn Rau Hẹ Vinh với vẻ mặt có phần đờ đẫn, cảm thấy anh ta có chút dấu hiệu già trước tuổi, chắc là mấy ngày nay đã phải lo lắng đủ điều.
Nếu đổi lại là mình tự tay làm việc “lên kế hoạch” như Tiểu Ái nói, đi quản lý bọn họ, thiết kế những bản cập nhật gì đó, độ khổ mình chịu thật sự không dám tưởng tượng.
“À đúng rồi, Quản sự đại nhân, nghe nói Tro Tàn sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.”
Rau Hẹ Vinh vội vàng lúng túng chuyển chủ đề, ánh mắt rơi vào Tro Tàn Hoa Mắt đang giao nhiệm vụ trong nhà ăn: “Ngài có biết Tro Tàn của cậu ta, khoảng bao lâu nữa thì sẽ biến mất không ạ?”
Người bình thường không biết điều này.
Nhưng Ninh Tranh sớm tối ở cùng, kinh nghiệm phong phú, nhìn nồng độ âm khí của đối phương một chút, rất nhanh đã đưa ra kết luận: “Ừm, khoảng hơn một tháng nữa thì sẽ biến mất hoàn toàn.”
Hơn một tháng.
Công bằng mà nói, là hời to!
Bởi vì chi phí của Tro Tàn Hoa Mắt chính là 10 Pháp tiền cho một lần chết.
Bây giờ số tiền đã kiếm lại được đã vượt xa con số đó rồi.
Nhưng chi phí sản xuất không tính như vậy, chết mấy trăm lần cũng chưa chắc đã sinh ra được một 【Tro Tàn】, chi phí sản xuất quá chát, lại còn không bền!
Hơn nữa, mỗi lần hồi sinh, chi phí lại đắt hơn một bậc, chết nhiều lần chắc chắn là phí mua mạng trên trời.
“Liệu có cách nào để Tro Tàn tồn tại vĩnh viễn không ạ?” Rau Hẹ Vinh hỏi.
“Cắm rễ vào địa mạch, liền có thể tồn tại vĩnh viễn.” Ninh Tranh đưa ra một đáp án.
Ví dụ như Ninh Giao Giao, hay thậm chí là toàn bộ bà con già trẻ trong Linh trang, đều là những ví dụ cắm rễ địa mạch, tồn tại lâu dài.
【Tro Tàn】, chia làm hai loại.
Loại thứ nhất, giống như Du hồn, lang thang khắp nơi, dần dần biến mất.
Loại thứ hai, giống như Phược địa linh, không thể di chuyển, vĩnh viễn tồn tại.
Ở dạng cắm rễ địa mạch, 【Tro Tàn】 không thể bị tiêu diệt bằng các phương pháp thông thường.
Ví dụ như giết chết “Ninh Giao Giao”, một thời gian sau, lại sẽ từ địa mạch hồi sinh, kỳ lạ thay lại xuất hiện trong nhà, khắp nơi tìm anh trai chơi đùa.
Giống như chặt một cái cây, chỉ cần rễ cây dưới đất còn, một lúc sau, lại sẽ đâm chồi.
Rau Hẹ Vinh nghe mà lòng nóng như lửa đốt, đây là cách duy trì 【Tro Tàn】 vĩnh viễn: “Dám hỏi địa mạch, làm sao để kết nối ạ?”
Ninh Tranh bình tĩnh liếc nhìn anh ta một cái: “Chỉ có cường giả tu sĩ cao giai mới có thể giao tiếp với địa mạch. Trang chủ của chúng ta mới có thể làm được điều đó, nhưng một tồn tại như thế, sao lại giúp đỡ một 【Tro Tàn】 cỏn con?”
Hắn tự nhiên không làm được, chỉ có đám yêu nhân của sơn trang ban đầu mới có thủ đoạn nghịch thiên như vậy.
Rau Hẹ Vinh trầm ngâm suy nghĩ.
Ít nhất thì phương hướng đã rõ ràng rồi.