Đám người chơi này so quỷ càng giống quỷ

Chương 42. Đánh giá game: Tôi phát hiện ra cốt truyện chính ẩn!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc Ninh Tranh lên núi, hắn thấy họ đang vây quanh chiếc búa động lực, nhảy múa tưng bừng đầy phấn khích.

Tuy có chút tò mò nhưng hắn không để tâm đến chuyện của xưởng rèn.

Phòng quản sự.

Hắn ngồi trên ghế, đối chiếu lại sổ sách.

Các khoản chi Pháp tiền cho nhiệm vụ rèn đúc. Số lượng phôi đồng thô đã rèn và nhập kho. Chi phí phúc lợi nhân viên bao ăn ở và ký túc xá. Cũng như chi phí cho các công trình công cộng, ví dụ như búa động lực.

Ừm.

Tỷ lệ giữa “chi phí nhân công” và “thành phẩm” cực kỳ lành mạnh, thậm chí còn lãi đậm!

Suy cho cùng, Rau Hẹ Vinh đã ngấm ngầm cắt xén bớt tiền công của các nhiệm vụ như khai khoáng, luyện kim và rèn đúc.

Đa số mọi người làm việc chín tiếng một ngày mà tiền công cũng chỉ được một hai đồng Pháp tiền. 30% lương bị trừ đi còn được tô vẽ bằng cái tên mỹ miều là “phí công ích” mà các thợ rèn phải đóng góp cho ký túc xá và nhà ăn!

Phí công ích?

Cái quái gì vậy, người ta đi làm, bao ăn bao ở không phải là phúc lợi bình thường hay sao?

Ninh Tranh đã nhìn thấu.

Rau Hẹ Vinh làm quản sự, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ: “Thất đức”.

Hắn còn tàn nhẫn hơn cả tên quản sự béo chuyên đánh đập mắng chửi trước kia.

Gã kia là đánh mắng để bóc lột, còn hắn là bóc lột một cách hòa nhã, thân thiện.

“Đây chính là sự tàn khốc của chủ nghĩa tư bản ư!”

Lúc này, Ninh Tranh nhìn cuốn sổ sách với những con số đẹp như mơ mà lòng thấy hơi chấn động.

Hắn không khỏi cảm thấy chua chát: Thì ra không có lương tâm thật sự có thể kiếm được nhiều đến vậy sao?

Sau khi kiểm tra lại sổ sách một lần nữa và xác nhận Rau Hẹ Vinh đúng là đang làm việc rất nghiêm túc, hắn liền giao cho gã mầm Lúa Rượu thuộc tính Âm Ảnh vừa được cấp tốc nuôi cấy bằng linh dịch.

Đồng thời, hắn cũng nói rõ công dụng và để Rau Hẹ Vinh tự quyết định giá bán.

Tuy phẩm cấp không cao, nhưng trong số các linh căn loại linh gạo hạ phẩm, nó thuộc hàng xuất sắc.

Trong phòng quản sự, Rau Hẹ Vinh nghe vậy, mắt sáng rực lên: “Đại nhân, linh gạo mang hơi thở của Trang chủ đại nhân có hiệu ứng thần tượng, tôi nghĩ một gốc có thể bán giá 100 Pháp tiền!”

Thần tượng cái gì chứ, Ninh Tranh thấy hơi ngượng.

Đặc biệt là gần đây, mỗi khi đăng nhập bằng tài khoản 【Hoa Nở Phú Quý】, hắn lại thấy họ phát cuồng lên nào là “Trang chủ này tôi chén được”, “Muốn sinh con cho Trang chủ”, “Tôi đang dùng máy in 3D làm figure rồi đây”, “Mũi tên này đã bắn trúng tim tôi”. Lần đầu tiên có hẳn một fan club khiến hắn có chút bối rối.

Hắn chỉ thấy đám thợ rèn chuyên đi trộm vặt này nói chuyện nghe thật mát lòng mát dạ.

Nhưng vấn đề trước mắt không phải là giá cao hay thấp, mà là hiện tại làm gì có ai đủ tiền mua.

“Không sao ạ, có thể cho vay.”

Rau Hẹ Vinh có vẻ rất sành sỏi:

“Từ lúc hệ thống tiền tệ ra mắt, tôi đã nghĩ đến chuyện mở dịch vụ cho vay rồi. Không có tiền trả thì bán thân gán nợ. Tôi thấy cái nghề bán thân này ở sơn trang chúng ta rất có tiềm năng!”

Ninh Tranh ngẫm nghĩ.

Cái “bán thân” này, e là bán thân theo đúng nghĩa đen.

Không trả nợ, chắc là bị tóm lại rồi quẳng ra trước lò rèn, để một đám người vây quanh “khai quang” cho một trận?

Ninh Tranh cũng lười quản bọn họ, không phải đạo đức của hắn xuống cấp, mà là đã chai sạn rồi.

Chuyện mình tưởng là cực kỳ thất đức, thì họ lại đón nhận nồng nhiệt! Điều này khiến Ninh Tranh nhận ra mình đã tụt hậu so với thời đại đến hai mươi năm!

Tuy nhiên, Rau Hẹ Vinh nhanh chóng hỏi: “Quản sự đại nhân, sơn trang chúng ta có bí pháp đặc biệt nào giúp tăng xác suất xuất hiện 【Tro Tàn】 sau khi chết không ạ?”

Vừa dứt lời, hắn lập tức nhận ra hành động của mình có vẻ hơi kỳ quặc trước mặt lão quản sự, vội vàng giải thích thêm:

“Chủ yếu là do chủng tộc của chúng tôi, cả đời làm quá nhiều chuyện thất đức, nên chúng tôi muốn không được chết tử tế ạ!!”

Ninh Tranh nghe xong mà bật cười.

Lần trước thì chủng tộc các ngươi không chỉ thích tè dầm, không chịu ngủ trên giường. Lần này thì chủng tộc các ngươi thường làm chuyện thất đức, lại còn muốn không được chết tử tế?

Cuộc sống của các ngươi đúng là muôn màu muôn vẻ.

Cách tăng xác suất xuất hiện Tro Tàn đương nhiên là có.

Nếu không thì lũ yêu nhân kia làm sao có thể biến toàn bộ dân làng dưới núi thành Tro Tàn được?

Ninh Tranh không biết chúng làm thế nào, cách đó quá cao siêu.

Nhưng hắn cũng có cách của riêng mình. Theo hắn thấy, chỉ cần xui xẻo là được.

Điểm Khí vận bị trừ về 0, thần xui lập tức nhập vào người, Thần Chết đến gõ cửa, tự nhiên sẽ khiến bọn họ được toại nguyện.

Suy cho cùng, người đã xui xẻo thì làm sao chết tử tế được!

Thấy họ thích như vậy, Ninh Tranh đương nhiên sẽ thỏa mãn bọn họ.

Còn việc làm thế này sẽ tăng xác suất xuất hiện Tro Tàn lên bao nhiêu?

Ninh Tranh cũng không biết.

Ninh Tranh nghĩ một lát, lấy ra vài đồng Pháp tiền rồi đưa cho gã:

“Ta đã yểm pháp lực vào đây, chỉ cần cầm nó và truyền pháp lực vào là có thể tăng xác suất sản sinh Tro Tàn khi chết. Bán bao nhiêu tiền thì ngươi tự quyết định.”

Đây chỉ là một cái cớ.

Hắn sẽ bảo trợ lý Tiểu Ái giám sát, trước khi những kẻ cầm Pháp tiền chết thì cứ trừ điểm Khí vận của chúng là được, vừa hay còn kiếm thêm được chút đỉnh.

Rất nhanh, Ninh Tranh rời đi.

Tuy lần này lên núi đã giao linh căn cho họ, nhưng hắn không bao giờ bỏ hết trứng vào một giỏ.

Cây gốc vẫn được Ninh Tranh giữ lại, tìm một mảnh đất hoang trong Linh trang để trồng, rồi nhờ Ninh Giao Giao chăm sóc giúp.

Pháp tiền, ruộng thịt, linh gạo, ba yếu tố cơ bản của tu hành bước đầu đã được thu thập đủ.

Thời gian cứ thế trôi qua thấm thoắt đã ba ngày.

Trên sơn trang, không khí lúc nào cũng hừng hực khí thế, người thì rèn sắt, người làm trâm nương, người đọc sách.

Họ chủ yếu chuẩn bị các trang thiết bị cho xưởng rèn, như búa động lực, máy dập. Các Trâm Nương thì bận rộn làm đủ loại kim chỉ, dụng cụ may vá lớn nhỏ.

Còn những người đọc sách thì đúng là đang đọc sách thật.

Thậm chí số lượng người đọc sách còn không ít, Chú Kiếm Sơn Trang sắp biến thành Thư Trang đến nơi rồi!

Hơn nữa, những người này online cũng đọc, mà offline ngoài đời thực cũng đọc, thậm chí có người còn thật sự cày đến bốn giờ sáng.

Ôn thi cao học cũng chưa chắc đã nhiệt tình bằng.

Mấy ngày nay Ninh Tranh cũng yên tâm tu luyện dưới núi.

Có ruộng thịt bồi bổ, chất lượng cuộc sống bây giờ cao hơn hẳn bình thường.

Trong lúc đó, hắn cũng lướt qua diễn đàn, và đột nhiên phát hiện ra lý do tại sao họ lại sốt sắng trồng linh căn đến vậy.

《Tô Ngư Nương: Gấp! Gấp! Gấp! Anh em ơi, tôi phát hiện ra cốt truyện ẩn rồi, nếu không cày sách ngay bây giờ, các ông sẽ bỏ lỡ cốt truyện chính mới của NPH đấy!》

Nếu Ninh Tranh không mở cái diễn đàn này, có lẽ hắn cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

“Thì ra thủ phạm khiến mấy ngày nay cả đám im phăng phắc đọc sách là cái này à?”

Ninh Tranh lập tức thấy khó hiểu, mình có thúc giục gì đâu, làm việc lúc nào chẳng được, sao phải vội vàng thế?

Còn nói gì mà bỏ lỡ cốt truyện chính của NPH?

Đến chính Ninh Tranh, cái thằng “NPH” đây còn chẳng biết gì.

Hắn tò mò mở bài viết ra xem:

“Chào anh em, tôi là Tô Ngư Nương đây! Chuyện là thế này! Dựa vào tấm ảnh chụp toàn cảnh sơn trang mà Hoa Mắt chụp được lần trước, hôm qua tôi đã chế lại một cái kính viễn vọng để quan sát tiếp, và kết quả là tôi phát hiện không khí lễ hội dưới núi ngày càng náo nhiệt hơn.”

“Đây chắc chắn là một điềm báo! Tối qua, tôi và các anh em trên stream đã phân tích cật lực từ bảy giờ đến tận mười giờ đêm. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tôi tin rằng chúng ta đã dự đoán thành công cốt truyện chính của sơn trang rồi!!”

[Ảnh chụp màn hình 1]

[Ảnh chụp màn hình 2]

(Ảnh so sánh được đăng lên, do rừng cây rậm rạp nên kính viễn vọng chỉ soi được một góc nhỏ của thị trấn, phần lớn đã bị che khuất.)

“Đầu tiên, ai đã chơi thể loại game quản lý này đều biết, mấy game quản lý khách sạn, sơn trang kiểu này thường có phạm vi hoạt động giới hạn, bên ngoài chỉ là hình nền, hay chúng ta còn gọi là tường không khí.”

“Bên ngoài đó là bản đồ ảo, Tro Tàn có ra ngoài cũng chỉ là giả vờ thôi, vừa bước ra là biến thành một dòng dữ liệu. Anh em có thể tham khảo game Ếch Du Lịch hoặc các game treo máy khác. Chúng chỉ mang về vật phẩm, thuộc thể loại phiêu lưu dạng text.”

“Vậy thì tại sao cái hình nền động dưới sơn trang lại liên tục được cập nhật? Tại sao đèn lồng lễ hội cứ treo lên ngày một nhiều? Chắc chắn NPH đang ngầm báo hiệu rằng sắp có cốt truyện mới rồi!”

“Sau sự kiện Họa Quạ, tôi nghĩ cốt truyện chính sẽ phát triển theo hai hướng:”

1. Hướng tích cực (Kinh doanh): Lễ Hội Năm Mới. Chúng ta không xuống núi được, nên sẽ cử Tro Tàn đi chợ phiên. Tại chợ Tết, chúng sẽ bày sạp bán vũ khí, giao thương với bà con dân làng. Logic này quá hợp lý đúng không?”

2. Hướng tiêu cực (Chiến đấu): Niên Thú. Niên Thú là một ‘khách quen’ trong các sự kiện Tết của mọi game rồi. Dân làng đang vui vẻ trẩy hội sẽ kích hoạt sự kiện quái vật Niên Thú tấn công. Nhiệm vụ của chúng ta trên núi là phải điên cuồng chế tạo vũ khí, kèn đồng, chiêng la, rồi bày bán cho dân làng để họ xua đuổi Niên Thú!?”

“Nhưng dù là hướng nào đi nữa, mấu chốt vẫn là sơn trang phải gấp rút chế tạo vũ khí để có thể tham gia. Đây chính là nhiệm vụ chính tuyến.”

“Tất nhiên, yêu cầu để tham gia sẽ rất cao, đó là phải có Tro Tàn! Như vậy, dù là đi chợ Tết bán vũ khí, hay giúp dân làng chống Niên Thú, chúng ta đều cần Tro Tàn làm người vận chuyển, mang hàng hóa của mình xuống núi bán cho dân làng.”

Sau một hồi phân tích sắc bén như Sherlock Cô Văn Nan, ai nấy đều gật gù tâm đắc.

Cốt truyện chính lần trước là farm nguyên liệu. Cốt truyện chính lần này chắc chắn là dùng nguyên liệu đó để chế tạo và buôn bán vũ khí!

Cái game này chỗ nào cũng có chi tiết ẩn, NPH đời nào lại rảnh rỗi đi làm cái hình nền dưới núi mà không có mục đích gì. Chắc chắn là đang gợi ý rồi.

Bên dưới, phần bình luận cũng khá thú vị.

【Cái game này làm tôi phải nhìn lại tam quan của mình luôn. Rõ ràng chỉ có một khu đất bé tí mà nghĩ ra được bao nhiêu là cốt truyện. Lần trước thì Họa Quạ từ trên trời rơi xuống làm nguyên liệu, lần này thì thả “pet” đi chợ từ xa. Đúng là sáng tạo vô đối!】 【Anh em trên stream của Tô Ngư Nương đỉnh thật! Cuối cùng cũng có thể cho “bé cưng” của mình ra chợ bán đống nguyên liệu quạ tồn kho rồi! Lại còn đổi được đồ ngon nữa! Lối chơi giao dịch này mới mẻ ghê!】 【Vụ này tôi biết, dạo này tối nào bả cũng vừa live vừa gãi chân vừa bàn luận về cốt truyện, chiếu lại record trong ngày cho anh em xem, phân tích rồi cà khịa đủ kiểu, không ngờ lại ra kết quả thật.】 【Giờ thì chắc là bả đoán đúng rồi đấy.】 【Team phát triển lại lười rồi, đến cái thông báo cũng không thèm viết. Rau Hẹ Vinh mau lết xác ra viết thông báo cập nhật cốt truyện chính mới đi!】

Ninh Tranh xem một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

Chẳng qua là vì dưới núi sắp đến Tết, người ta đang họp Chợ Quỷ mà thôi.

Cốt truyện chính cái gì chứ? Đơn giản là bọn họ lén nhìn thấy một góc, mừng như bắt được vàng, muốn hăng hái tham gia chợ phiên dưới núi để bày sạp bán hàng.

Ninh Tranh đoán được tâm tư của họ.

Đứa nào đứa nấy cứ nhảy cẫng lên, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bán vũ khí.

Rõ ràng mình đã nói là đợi khi nào tay nghề họ tốt hơn sẽ liên hệ với thương nhân trong thành, vậy mà chúng lại nóng vội không chờ được.

Nhưng vấn đề bây giờ lớn rồi.

Đám “bà con” dưới núi kia đâu phải là người.

Nơi bày sạp là Chợ Quỷ, là bách quỷ dạ hành, âm binh quá cảnh, mấy kẻ trong đó chẳng có ai là người sống cả.

Nào là ngư phủ thủy hầu, tân nương áo đỏ, gã bán heo, tiểu thương bán kẹo hồ lô đầu lâu… Tất cả đều âm hiểm tàn bạo, quỷ dị tà ác, cười khà khà quái dị, chuyên ép mua ép bán, bán toàn những thứ không đứng đắn.

Nhưng Ninh Tranh nghĩ kỹ lại.

Đám thợ rèn này hình như cũng chẳng phải hạng người đứng đắn gì cho cam?

Thứ được phái đi cũng đâu phải người sống, hai bên đều là “đồng bào” với nhau, ở trong Chợ Quỷ thì sợ gì xảy ra xung đột chết người chứ?

Đều chẳng phải người sống bình thường, cùng lắm cũng chẳng gây ra được chuyện gì to tát.

Theo Ninh Tranh thấy, mức độ quái dị của đám thợ rèn này cũng kinh người lắm. Ép mua ép bán à?

Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.

Sau vụ Họa Quạ, hắn đã khôn ra nhiều rồi. “Chắc là mình lo bò trắng răng rồi. Cả cái Linh trang này chỉ có mình ta là người sống, chỉ mình ta có thể chết. Thôi thì cứ lo cho cái mạng của mình trước đã.”

Ninh Tranh đã chính thức gạch tên đám thợ rèn này khỏi sổ người sống, xếp chúng ngang hàng với bà con cô bác trong Linh trang.