Đám người chơi này so quỷ càng giống quỷ

Chương 48. Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của mồi câu

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ục ục!

Bất ngờ rơi xuống nước mà không chút phòng bị, Tô Ngư Nương cảm thấy cả người chìm vào một khoảng không vô tận, tối đen và lạnh lẽo.

Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn.

Vội vàng vùng vẫy bơi lội trong làn nước giếng lạnh buốt, đồng thời xác định lại tình hình của mình.

Miệng đang ngậm một cái lưỡi câu vừa to vừa thô.

Mình bị biến thành “mồi sống” cho cần thủ rồi sao?

Họ nghiêm túc đấy à?

Ngay lập tức, não cô nàng nảy số tanh tách.

Cũng may Tô Ngư Nương là người rộng rãi, chứ nếu là Rau Hẹ Vinh sợ ma hay Hoa Mắt yếu bóng vía, thì sớm đã đơ toàn tập rồi.

Nhà này câu cá cũng thật đặc biệt.

Chỉ là không biết người trong thế giới này ai cũng câu cá kiểu đó, hay chỉ riêng nhà này chơi dị.

Phù phù phù~~

Cô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn lên miệng giếng hình tròn phía trên.

Ánh trăng rải xuống.

Ninh Giao Giao đã ngồi bên giếng vừa ngắm trăng vừa pha trà, tay cầm cần câu, ra vẻ tao nhã bàn chuyện gió trăng, cuối cùng cũng được tận hưởng thú vui thường ngày của Ninh Tranh.

Tô Ngư Nương vỗ vào mặt nước, không kìm được mà ngẩng đầu hỏi:

“Quá trình câu cá diễn ra như thế nào vậy?”

Tiếng vọng từ miệng giếng dội lại rất lớn.

“Chị xuống tìm Hà yêu đi! Nó nuốt chị vào, em sẽ kéo chị lên!” Ninh Giao Giao hét lớn xuống giếng.

Nếu là một lữ khách bình thường chắc đã sợ chết khiếp.

Nhưng sự chú ý của Tô Ngư Nương lại rất kỳ lạ, cô vừa bơi trên mặt nước vừa làu bàu: “Thế thì ở trên em phải nói cho rõ chứ, để chị còn chuẩn bị! Chị có từ chối nhận nhiệm vụ của em đâu!”

Ninh Giao Giao hét lớn xuống giếng: “Lần đầu anh trai dạy em câu cá cũng thế này mà! Anh ấy đột nhiên ôm em rồi ném xuống giếng, bảo làm vậy học nhanh hơn, chẳng lẽ không đúng sao?”

Tô Ngư Nương: “…”

Sao tự dưng lại thấy cô bé này có chút đáng thương nhỉ?

Nhưng mà nói cũng đúng thật.

Xét về logic, thực hành trước hiệu quả hơn hẳn.

Cứ ném bạn xuống giếng trước, bạn không đi dụ Hà yêu thì không kéo bạn lên.

Giống như nhảy dù, lần đầu tiên luôn cần có người đẩy cho một phát.

“Nhưng cũng không đến mức phải móc lưỡi câu vào đầu em chứ, buộc vào tay, vào eo không được à?” Tô Ngư Nương gào lên từ dưới.

Ninh Giao Giao ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Phải chảy máu liên tục mới dụ được Hà yêu, không phải chị cứ đập nước bì bõm là nó tới đâu, Hà yêu không ngốc thế.”

Tô Ngư Nương ngẩn ra một lúc rồi nói: “Vậy cắt ngón tay, lòng bàn tay, lòng bàn chân em để lấy máu không được sao, sao cứ phải nhắm vào đầu? Trông kinh dị quá.”

“Hả? Chị không muốn sống nữa à!”

Ninh Giao Giao ngược lại tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu: “Tu sĩ tu luyện đầu trước tiên, thế chẳng phải bộ phận mạnh nhất của một người là cái đầu sao? Đương nhiên phải dùng đầu để câu cá rồi!”

“Tay chân yếu ớt lắm, lỡ đâu Ngũ thể cảnh của chị chưa tu luyện đến mấy bộ phận này, dùng chúng để chảy máu liên tục, nhỡ vết thương bị nhiễm trùng thì sao?”

“Chỉ là mời khách cùng đi câu cá thường ngày thôi mà, làm khách bị thương thì thất lễ lắm.” Ninh Giao Giao nói: “Câu cá là một hoạt động giải trí không có rủi ro, chỉ cần thao tác đúng quy trình, kể cả cá không cắn câu thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng! Dù sao Hà yêu cũng không có răng, nó dùng cách nuốt chửng mà.”

Đương nhiên, đây là nói những con quỷ có da có thịt, có máu tươi mới câu cá kiểu này được.

Mấy con quỷ nghèo đói không có thịt, có rạch nát người cũng chẳng chảy máu để dụ Hà yêu.

Tô Ngư Nương trước mắt dĩ nhiên là một con quỷ nhà giàu có thịt.

Bởi vì ngay khi cô vừa sinh ra, Đao Chiêm Chiếp đã vứt cho cô một đống thịt quạ từ kho nguyên liệu của lò rèn để lấp đầy phần máu thịt trong cơ thể rỗng.

Vì vậy, cái đầu của Tô Ngư Nương, đúng thật là một cái đầu bằng xương bằng thịt.

“Nói cách khác, dùng đầu câu cá mới là bình thường?” Tô Ngư Nương nghe xong suýt ngất.

Nhưng càng nghĩ càng thấy có lý là thế nào!

Dường như trong hệ thống của thế giới này, đầu được công nhận là bộ phận cứng nhất, an toàn nhất.

Suy cho cùng, trong Ngũ thể cảnh, cảnh giới đầu tiên chính là đầu!

Vậy nên làm chuyện gì có rủi ro, đều phải “đưa đầu chịu báng”.

Ừm, theo đúng nghĩa đen luôn.

Do đó, trong nhận thức của họ, móc lưỡi câu vào đầu là một việc hết sức khoa học.

Chẳng lẽ cả thế giới này đều câu cá như vậy?

Vấn đề để chửi cũng nhiều quá rồi!

Sau khi xác nhận đây không phải NPC phe phản diện mà chỉ là vấn đề phong tục, Tô Ngư Nương bình tĩnh lại, bắt đầu thử độ chắc của lưỡi câu và sự linh hoạt của cái đầu, phát hiện nó khá vững.

Công bằng mà nói.

Nếu cái đầu không sợ chết, thì đây đúng là một vị trí tốt để móc câu.

Chỉ cần há miệng ngậm vào, tốc độ móc và nhả câu cực nhanh, thao tác đơn giản đến ez.

Ục ục~!

“Vậy chị đi câu đây! Lát nhớ kéo chị lên nhé!”

Cô cúi đầu lặn xuống, ngậm chặt cái lưỡi câu to tổ chảng, đầy hứng khởi, lao thẳng vào lòng sông ngầm tối tăm.

Thật không dám giấu, là một tiểu thư nhà giàu, cô cũng từng có một thời gian đam mê bộ môn lặn biển.

Nên phương diện này cô rất có kinh nghiệm.

Đây cũng là lý do Rau Hẹ Vinh cử cô ra ngoài.

Là người yêu thích nhiều môn thể thao ngoài trời, lại biết một phần kiến thức sinh tồn nơi hoang dã, ở cái thôn làng cổ đại này cô có rất nhiều đất dụng võ.

“Môn câu cá này, thú vị thật.”

“Bây giờ là map nhiệm vụ ẩn, một mê cung dưới nước sao?”

“Dùng thân hình lớn như mình để câu thì cá chắc chắn cũng phải là cá lớn, nói cách khác, có một tộc yêu thú thứ hai ngoài bầy quạ ư?”

“Vậy thì nơi này, rất có thể là bãi farm quái cỡ lớn thứ hai của game!”

Mắt cô sáng rực lên.

Phần lớn yêu thú, bao gồm cả Kim Tiền Đồng Tử, đều có thể nhìn trong đêm.

Cô nhanh chóng phát hiện, dưới giếng có một cái hang nhỏ bên hông vừa đủ một người lọt vào, hẳn là một điểm dừng chân tạm thời, sau đó cô tiếp tục lặn.

Bơi dọc theo dòng sông ngầm tối tăm lạnh lẽo được khoảng bảy tám mét, cô phát hiện có ba ngã rẽ, liền phân tích:

“Dòng chảy ngầm có nhiều nhánh rẽ, đây là bãi farm quái bằng cách câu cá. Dựa vào lời Ninh Giao Giao lúc nãy, đây có thể là tutorial của hệ thống câu cá! Hệ thống đang dạy người chơi chúng ta cách câu cá ở miệng giếng.”

“Chó dev quả nhiên chu đáo, còn có cả tutorial cho tân thủ, đâu đâu cũng là chi tiết.”

Óc tưởng tượng của Tô Ngư Nương vẫn bay cao bay xa như mọi khi, thuộc dạng cuồng suy luận, nhìn thấy một đám mây là nghi ngờ ngày mai trời mưa.

Có tutorial cho tân thủ, điều này có thể ám chỉ, sắp mở hệ thống nghề phụ rồi!

Không hổ danh là Sơn trang giải trí, ăn đất, rèn sắt, nhặt rác… và giờ còn có cả câu cá!

Thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ trong suốt thấy cả xương bơi ngang qua.

Cô thử đưa tay ra bắt, nhưng con cá đã bơi theo dòng nước đi mất.

Kim Tiền Đồng Tử vốn là sinh vật cực kỳ chậm chạp, sau khi chết vẫn giữ tập tính lúc sống, trong dòng nước lại càng chậm hơn, căn bản không thể hoạt động hiệu quả dưới nước.

Bơi được một đoạn nữa.

Cô lại thấy vài ngã rẽ. Lần đầu tiên khám phá, cô âm thầm ghi nhớ khoảng cách để vẽ bản đồ, thì đột nhiên thấy một khối đen sì lao tới với tốc độ cực nhanh.

Ọp!

Há miệng nuốt chửng.

Hà yêu vậy mà đã ngoạm lấy phần thân dưới từ eo của Tô Ngư Nương, điên cuồng kéo cô vào sâu trong làn nước.

Trong khi đó, cổ của Tô Ngư Nương cũng bị giật mạnh một cái, rõ ràng Ninh Giao Giao ở miệng giếng đã cảm thấy có thứ gì đó cắn câu, và cũng bắt đầu điên cuồng kéo ở đầu bên kia.

“Bên kia bắt đầu giật cần rồi, đây là muốn demo thêm kỹ năng trong tutorial câu cá sao?”

Cô lập tức cảm thấy game này đỉnh vãi chưởng.

Vui quá đi mất.

Tự mình trải nghiệm cảm giác làm một con giun, tận hưởng sự giằng co giữa cá và cần thủ!

Game này mọi phương diện đều quá bá đạo, làm mới tam quan, phải là người có mười năm kinh nghiệm tâm thần mới làm ra được một trò chơi hay ho thú vị thế này!

Chó Hoạch đúng là biết chơi thật!

Cái tutorial câu cá này, quá sức ấn tượng!

“Bá cháy! Chó Hoạch ơi, ông có đang xem không đấy? Gameplay này tôi duyệt! Xin hãy tăng cường độ! Thêm ngay gameplay câu cá này vào Chú Kiếm Sơn Trang đi!”

Giữa lúc vui sướng, cô giơ ngón cái lên khen ngợi, âm thầm tận hưởng cuộc thi kéo co hai bên, một bên kéo đầu, một bên kéo chân.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy cổ càng lúc càng đau, khiến khóe miệng Tô Ngư Nương co giật dữ dội.

Người này là newbie à?

Cô nhóc này không phải lần đầu đi câu đấy chứ?

Em gái ơi, phải hãm cá chứ!

Câu cá phải có kỹ thuật, không thể kéo sống kéo chết, phải biết giằng co.

Lúc lỏng lúc chặt, đợi cá lớn đuối sức rồi mới kéo lên. Em cứ kéo căng thế này, chơi kéo co với cá lớn, cần câu sẽ gãy mất…

“Gãy rồi gãy rồi!”

Quả nhiên, cô cảm thấy xương sống mình vang lên một tiếng “rắc”, cái đầu đã nhanh chóng lìa ra, cơ thể không đầu sắp bị Hà yêu kéo đi.

Cô nhanh tay nhanh mắt, sợ hãi vội giơ hai tay lên, bám chặt cái đầu loli hai bím đã đứt của mình.

“Á á á á!! Cổ đứt rồi, đứt rồi, em mà kéo nữa là chị toang đấy! Lát nữa em chỉ kéo về được mỗi cái đầu thôi, người ta không câu cá kiểu này! Không biết câu thì mau đổi anh trai em ra đây!”

Cô điên cuồng ôm đầu, lòng tê dại.

Ừm.

Đừng hoảng.

Đây chắc là đang demo… một pha xử lý lỗi trong tutorial câu cá cho tân thủ?

Bình tĩnh! Tô Ngư Nương cảm thấy mình phải giữ bình tĩnh.

Theo logic thông thường, một cái tutorial câu cá sẽ không để người ta chết. Lúc nãy đã nói rồi, câu cá là hoạt động giải trí không có rủi ro, chỉ cần thao tác đúng quy chuẩn, nhưng cô bé trước mắt rõ ràng đang thao tác sai bét rồi!!

Rắc!

Ngay giây tiếp theo, lực kéo càng mạnh hơn, đầu cô hoàn toàn tuột khỏi tay, một cái đầu nhanh chóng bị kéo ngược theo dòng nước xiết.

“A! Đầu của tôi!”

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể không đầu đột ngột vươn hai tay ra tóm lấy mái tóc hai bím trên đầu, cưỡng ép tự cứu mạng mình, trong thoáng chốc có chút may mắn,

“May mà mình tết tóc hai bím…”