Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đúng là một đám quái vật nghiên cứu! Chi tiết vãi, nghe nói trong số họ còn có mấy anh chị đang làm nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm nữa cơ? Xem ra là thật rồi.”
“Nhưng mà, giờ họ đã muốn nghiên cứu kỹ thuật biến dị trồng trọt rồi sao? Rõ ràng còn chưa tìm hết linh căn, bản đồ giám định mới có vài cái mà đã đòi bước những bước dài thế này.” Cô nàng lắc đầu, lật sang trang thứ hai.
[2. Cỏ Tâm Ấn (Mộc tạp linh căn), đặc tính: Tâm Tương Ấn]
[Giới thiệu Linh căn: Nghi là một loại tăng cường tinh thần, cụ thể không rõ, đang trong quá trình thăm dò.]
[Hình ảnh (cỏ có lá hình trái tim)]
[Đánh giá: Không]
[Tiềm năng: Không]
“Thế tức là, các người chỉ nghiên cứu rõ được mỗi cây cỏ đuôi chó thôi à?”
Trong phòng quản sự, sau khi khép lại bản đồ giám định, Tô Ngư Nương phiên bản Tro Tàn im lặng một lát rồi nói: “Cơ mà, mới hơn một ngày mà được vậy cũng ổn rồi. Thế linh căn của tôi thì sao? Pháp khí rèn ra có công dụng gì?”
Đao Chiêm Chiếp ngồi bên cạnh lôi ra một chiếc mũ trang sức phong cách dân tộc Miêu, trên đó treo lủng lẳng chuông bạc và dây xích bạc, đắc ý nói: “Chất chứ, tôi và mấy cô trâm nương bên cạnh đã hợp tác dùng xương cốt của cô cộng với pháp đồng để rèn ra đấy.”
“Cô có linh căn Lúa Rượu Âm Ảnh, trong pháp khí cũng được đúc linh căn Lúa Rượu Âm Ảnh, xem như là pháp khí bản mệnh của cô đấy, đội thử xem.”
Nghe vậy, “Tô Ngư Nương” vui vẻ gật đầu, cười nói:
“Pháp khí làm từ xương cốt của tôi mà lại không phải pháp khí bản mệnh của tôi sao? Tôi chính là Âu Hoàng giáng thế! Một lần rèn đúc mà ra cả pháp khí bản mệnh lẫn bé cưng bản mệnh, trúng luôn cú đúp giải đặc biệt!”
Đao Chiêm Chiếp thầm nghĩ: Không, chính cô mới là một trong những giải thưởng đó.
“Tô Ngư Nương” đội thẳng lên đầu, phát hiện bím tóc bông lúa của mình trở nên tươi tắn hơn hẳn.
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ: Bên trong pháp khí này là thiên phú Lúa Rượu, có thể buff cho lúa của mình phát triển nhanh hơn sao?
Thực tế, pháp khí thiên phú được rèn từ linh căn của linh nông có thể dùng làm nông cụ, giúp rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của linh gạo.
Đương nhiên, các linh nông khác đều trồng lúa dưới đất, nên pháp khí của họ toàn là cuốc xẻng các loại.
“Nhưng mà, lúa gạo của cô lại mọc trên đầu, nên nó biến thành trang sức tóc, đội trên đầu thôi.”
Nói đến đây, Đao Chiêm Chiếp không khỏi kinh ngạc tán thán.
Thảo nào các dân tộc thiểu số ở đây lại thích đội đủ loại trang sức trên đầu vừa nặng vừa sặc sỡ.
Hóa ra đó là pháp khí chuyên dụng để thúc đẩy bím tóc lúa mì, giúp lúa rượu của họ sinh trưởng.
Và dĩ nhiên, họ không giết tu sĩ có cùng linh căn để rèn pháp khí.
Mà là dùng xương cốt của tổ tiên linh nông qua nhiều thế hệ già yếu chết đi để rèn ra loại pháp khí này, đó đã là một thói quen.
“Cũng được đấy, đẹp lắm.”
Tô Ngư Nương Tro Tàn đội chiếc mũ đồng, rất vui vẻ.
Thực ra, nguyên liệu từ một bộ xương của Tô Ngư Nương có thể rèn được khá nhiều pháp khí. Lần này, xương cốt của cô đã được rèn thành ba cái trang sức tóc, một cái cho bản thể, một cái cho Tro Tàn, và vẫn còn dư một cái.
Sẵn sàng bước vào chế độ nhân đôi sản lượng linh gạo.
“Vậy sau này, chúng ta sẽ tập trung vào việc phụ ma Cỏ đuôi chó à?” Tô Ngư Nương đột nhiên hỏi.
“Gần như là vậy.”
Rau Hẹ Vinh ngồi trên bàn trong phòng quản sự, vừa sắp xếp giấy tờ vừa nói:
“Đây là một sản phẩm chủ lực rất tiềm năng.”
“Đừng nói đến hàng phẩm chất thường [Cuồng Hóa Cấp Thấp 3/3], tôi nghĩ cả hàng lỗi [Cuồng Hóa Cấp Thấp 1/1] cũng bán được giá cao, vì người khác không có, chúng ta là hàng độc quyền!”
“Hơn nữa, tác dụng phụ của cuồng hóa rất lớn, dùng một lần là thận yếu sức tàn, mấy ngày sau không thể dùng lần thứ hai. Thế nên một vũ khí tích được mấy lần năng lượng phụ ma cũng không quan trọng lắm.”
“Cái này cực kỳ phù hợp với đám thợ rèn tân thủ chúng ta, hiệu suất rèn cao, tỷ lệ hàng lỗi không ảnh hưởng nhiều, lại còn là hàng độc quyền cung cấp.”
Tô Ngư Nương thật ngồi bên cạnh nghe rất chăm chú, cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ trong đó rồi cũng mỉm cười:
“Tôi nghĩ không cần phải đợi các linh căn khác nữa, như thế quá hên xui, chúng ta không thể làm con bạc được. Việc kinh doanh sinh lời của sơn trang là đại sự, liên quan đến tất cả anh em thợ rèn.
Cỏ đuôi chó này rất ổn, chúng ta phải bắt đầu tung ra sản phẩm chủ lực đầu tiên, gấp rút mở dây chuyền sản xuất, tranh thủ bán cho dân làng dưới núi trong phiên chợ Tết.
Sau Tết, chúng ta sẽ phải đối mặt với các thương nhân từ trong thành đến qua cổng dịch chuyển, đó mới là khách sộp.”
Thực tế, Rau Hẹ Vinh và hội đồng quản trị sơn trang cũng nghĩ như vậy.
Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.
Sáng nay họ đã bắt đầu tăng ca, cố gắng để nhóm Phù Ma Sư đã thành công kia tự sát rèn sắt, chế tạo ra dòng vũ khí [Đuôi Chó].
Chỉ có điều, mỗi lần hồi sinh họ lại phải tốn thêm 10 Pháp tiền.
Lần hồi sinh tiếp theo đã lên đến 20 Pháp tiền.
Điều này có nghĩa là mỗi đợt nguyên liệu phụ ma thu được từ việc tự sát phải kiếm lời nhiều hơn đợt trước ít nhất 10 Pháp tiền thì mới đạt được điểm hòa vốn.
Điều này đòi hỏi kỹ thuật của họ phải không ngừng tiến bộ, pháp khí rèn ra phải liên tục lên đời để đạt được lợi nhuận cao hơn.
Bởi vì, sau này dù có tốn cả trăm Pháp tiền để hồi sinh một lần, nếu có thể rèn ra pháp khí thượng phẩm từ linh căn thượng phẩm, thì vẫn là siêu lợi nhuận.
Nửa giờ sau đó, mấy người thảo luận về định hướng phát triển của sơn trang, hai cô Tô Ngư Nương cũng lần lượt phát biểu ý kiến.
Những người khác cũng không thấy có vấn đề gì.
Tô Ngư Nương vốn là quản lý cấp cao của nhóm Phù Ma Sư, người ta dắt theo "bé cưng" đi họp thì có gì lạ?
Tô Ngư Nương Tro Tàn, biết đâu còn là đội trưởng đội thám hiểm dưới núi, dẫn đội đi farm vật liệu, thu thập tài nguyên nữa. Với tư cách là một trong những thủ lĩnh cốt cán, chắc chắn là có đủ tư cách.
“Đúng rồi, mọi người có ý tưởng gì về nhiệm vụ câu cá này không?” Trước khi rời đi, Tô Ngư Nương Tro Tàn đột nhiên hỏi.
“Quá trình nhiệm vụ câu cá thế nào thì tôi không rõ, nhưng phần thưởng cuối cùng là gì, tôi biết rất rõ.” Tô Ngư Nương thật cười khúc khích, dù chỉ là phiêu lưu qua văn bản, cô cũng đã đoán được nội dung.
“Cô đoán được chi tiết nhiệm vụ rồi á?” Tô Ngư Nương Tro Tàn kinh ngạc, “Không hổ là tôi.”
Hai người này lại đang chơi trò úp mở gì vậy.
Đao Chiêm Chiếp và Rau Hẹ Vinh nhìn nhau khó hiểu.
Tô Ngư Nương thấy mọi người tò mò, bèn giải thích: “Cái mê cung sông ngầm khổng lồ dưới lòng đất này, nó có ý nghĩa là gì?”
“Nó cho thấy dưới chân vùng núi của chúng ta có một hệ thống sông ngầm cực lớn.”
“Ngay bên dưới Chú Kiếm Sơn Trang của chúng ta, 90% cũng kết nối với một nhánh sông ngầm nào đó.”
“Chúng ta chỉ cần đi vào từ miệng giếng ở sân viện dưới núi, khảo sát địa hình, vẽ bản đồ, đối chiếu với sơn trang trên mặt đất, sau đó đào giếng trên núi! Là có thể thông đến một lối vào sông ngầm nào đó!”
Mắt Rau Hẹ Vinh sáng rực lên: “Ý cô là xây thêm công trình cho sơn trang: Giếng nước?”
“Chính xác!”
Tô Ngư Nương trầm giọng nói:
“Phần thưởng cuối cùng của chuỗi nhiệm vụ ẩn này chính là một cái giếng sẽ xuất hiện trên núi, sau đó chúng ta có thể câu Hà Yêu ngay tại sơn trang. Phần thưởng nhiệm vụ này sẽ mở ra một nghề nghiệp mới: Câu Cá Sư!”
Bất ngờ chưa.
Tô Ngư Nương hồi tưởng lại chuyện đêm qua, hít một hơi thật sâu: Nhiệm vụ câu cá của anh vừa ra là tôi đã đoán được đáp án rồi, nghề nghiệp ẩn!
Dev-planner, anh vừa nhếch mông là tôi biết anh định 'đi' quả nào rồi!
“Hắt xì!”
Ninh Tranh hắt hơi một cái, thu lại góc nhìn khán giả từ phòng quản sự.
Nói hay vãi, sao tôi lại không biết mình làm game-dev có tâm thế nhỉ? Mục đích là để trên núi có một cái giếng nước à?
Thực ra ý định ban đầu chỉ là lừa Tô Ngư Nương về, thử xem linh gạo trên người Tro Tàn có ăn được không.
Câu cá chỉ là tiện tay thôi.
Nói rồi, hắn lấy ra một ít gạo bóc từ trên tóc Tô Ngư Nương xuống, hạt gạo trong suốt lấp lánh, bỏ vào nước bắt đầu nấu.
“Anh hai, anh lại lén ăn gì ngon thế!” Ninh Giao Giao ló đôi mắt tò mò qua khe cửa.
“Ừm, xem có ăn được không đã.”
Lúc này, trong phòng quản sự.
Sau một hồi thảo luận nữa, đột nhiên vang lên một tiếng hét đầy kinh ngạc.
“Vãi! Dev đỉnh vãi!”
Mọi người vừa thảo luận, càng nghĩ mắt càng sáng lên.
Đây rõ ràng là một chuỗi nhiệm vụ liên hoàn để mở khóa nghề nghiệp đời sống.
Vậy thì, độ khó chắc chắn không nhỏ.
Mê cung sông ngầm phức tạp như vậy.
Gần như bạn phải khám phá toàn bộ bản đồ sông ngầm mới có thể tìm được tọa độ chính xác trên sơn trang để đào giếng.
Điều này đồng nghĩa với việc phải đối mặt với tất cả các quần thể Hà Yêu.
Quan trọng nhất là, lần đối đầu với bầy thú này, họ không thể xây dựng hệ thống phòng thủ tháp trên sơn trang.
Họ không thể xuống núi, nên không thể dùng chiến thuật biển người, nhiều lắm cũng chỉ có vài Tro Tàn.
Lần này, rõ ràng là chế độ phó bản phiêu lưu đơn lẻ.
Thuộc thể loại phó bản treo máy tự động.
Cử thành viên đội đi vượt ải.
Cốt lõi của lối chơi này là gì?!
Là build đồ cho đội thám hiểm treo máy của mình! Trang bị vũ khí, giày, quần áo nguyên set, sau đó để họ tự động farm quái từng tầng, khám phá mê cung, đối mặt với các con boss có thể xuất hiện.
“Đỉnh đỉnh đỉnh!”
“Game treo máy đi farm, dungeon tự động chứ gì nữa.”
“Thế thì dây chuyền sản xuất của chúng ta phải theo kịp.”
“Đúng vậy, đây là lúc thử thách trình độ rèn của Chú Kiếm Sơn Trang chúng ta rồi, phải build đồ cho ngon, phối hợp các loại [Trang Bị Thiên Phú] cho chuẩn, để đội thám hiểm — mấy bé cưng — xông pha.”
Mấy người vô cùng phấn khích.
Họ cảm thấy tuyến nhiệm vụ chính này đúng là tuyệt đỉnh.
Lần trước là game thủ thành điển hình, rèn sắt, xây tháp phòng thủ.
Lần này là game dungeon cổ điển, rèn sắt, chế tạo trang bị, hỗ trợ đội thám hiểm được cử đi — mấy bé cưng — chiến đấu trong hầm ngục.
Tuyến nhiệm vụ chính quả là logic, chặt chẽ.
Mấy ông dev này, có số má đấy.
“Lần này may mà có cô đấy, Tô Ngư Nương.”
Rau Hẹ Vinh suy nghĩ một lát, nói với vẻ vô cùng áy náy:
“Tôi suýt nữa thì không lĩnh hội được thâm ý của game-dev. Xem ra, tôi phải chuẩn bị viết thông báo cập nhật cho tuyến nhiệm vụ chính tiếp theo rồi.”
“Nghề nghiệp đời sống mới sắp ra mắt: Câu Cá Sư.”
Mọi người vô cùng vui mừng, cảm thấy phương hướng tương lai đã trở nên rõ ràng.
“Vì câu cá!”
Đao Chiêm Chiếp, vốn là người hướng nội, rõ ràng là một người đam mê câu cá, tuy không thể so với những thánh câu cuồng nhiệt đến mức bỏ cả vợ con vì thú vui này.
“Vì câu cá!”
Rau Hẹ Vinh cũng là một người đam mê câu cá, lúc đi làm cũng thường đi câu với sếp.
“Vì được câu!”
Tô Ngư Nương cũng hô lớn một khẩu hiệu.
Lúc này, bọn họ trông hệt như ba anh em trong vườn đào kết nghĩa, khí thế ngút trời.
Cái tình huống gì đây?
Ninh Tranh có chút không nhịn được, hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
Lại lệch sóng với đám thợ rèn này rồi.
Hắn sợ đến mức vội vàng ăn một miếng linh gạo để bình tĩnh lại. Linh khí thuộc tính bản nguyên thấm vào cơ thể, khiến tốc độ tôi thể của hắn tăng lên rõ rệt.
“Chia em một ít với.” Ninh Giao Giao lon ton chạy tới.