Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mặc dù trong lòng rõ ràng, tuy nhiên Lâm Thanh Trúc không có ý định giải thích mà chỉ lãnh đạm nói: "Ta sẽ không bao giờ hối hận, đa tạ hảo ý của chân nhân. Chỉ tiếc ta cùng chân nhân không có duyên phận sư đồ.”
"Aiii, ngươi. . ." Tô Nhã gấp gáp đến dậm chân, nhưng trong lòng nàng đã minh bạch, một khi Lâm Thanh Trúc quyết định sự tình gì thì vô luận ai nói thế nào nàng cũng không thay đổi.
Tô Nhã đang muốn thuyết phục lại Minh Nguyệt thì ai ngờ đối phương đã trực tiếp đánh gãy mà khoát tay áo, nói: "Nếu ngươi đã không nguyện ý thì ta cũng không cưỡng cầu."
Phút cuối cùng nàng lại nhìn một chút mấy gian nhà gỗ trước mặt, hỏi: "Sư tôn ngươi đâu?"
"Sư tôn còn chưa có tỉnh dậy!" Lâm Thanh Trúc bối rối đáp.
Lúc này cửa phòng Diệp Thu nhẹ nhàng mở ra, hắn cầm một thanh kiếm chậm rãi đi ra. Thanh kiếm kia chính là Tử Hà kiếm.
"Sư tôn. . ."
Vừa trông thấy Diệp Thu thì Lâm Thanh Trúc lập tức đi lên hành lễ, Diệp Thu chỉ nhẹ gật đầu.
Sau đó mày mắt hắn nhướng lên vì có chút ngoài ý muốn phát hiện Minh Nguyệt đang đứng ở xa.
"Ồ, cái bà nương này thế nào lại chạy tới Tử Hà Phong của ta vậy?"
Trong lúc Diệp Thu đang ngây người vì không hiểu chuyện gì xảy ra ở đây thì Minh Nguyệt đã đi tới, trên mặt nàng lộ ra vẻ ý vị thâm trường nà mỉm cười nói: "Diệp sư đệ, mấy ngày không gặp thật khiến cho người ta nhớ ngươi.”
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, hắn thân là thủ tọa của Tử Hà phong và đã là cộng sự nhiều năm cùng với Minh Nguyệt, cho nên hắn mười phần rõ ràng thủ đoạn của nữ nhân này.
Đừng nhìn nàng bên ngoài mang bộ mặt thiện lương, trên thực tế tâm cơ của nàng cực sâu, tính toán không bỏ sót. Ngay cả lão già Tề Vô Hối cũng phải nhún nhường nàng ba phần.
"Ta nói mới vừa buổi sáng hôm nay làm sao lại có chim khách đậu bên cửa sổ hót líu lo ríu rít, thì ra là có khách quý tới cửa. Thanh Trúc, dâng trà!" Diệp Thu nhàn nhạt nói và khí thế không thua kém Minh Nguyệt, từ đầu đến cuối hắn đều mang sắc mặt như một.
.
"Vâng, sư tôn!" Lâm Thanh Trúc đáp lại và lập tức đi chuẩn bị nước trà.
Đối với việc Minh Nguyệt đến thì Diệp Thu ít nhiều có chút không hiểu. Vì bản thân hắn với nữ nhân này tựa như không có việc gì để gặp nhau.
Mười năm làm cộng sự nhưng cả hai tổng cộng không có nói qua mấy câu, ngày bình thường chạm mặt chỉ đơn giản là gật nhẹ đầu xem như lễ tiết giữa các thủ tọa mà thôi.
Vậy tại sao hôm nay nàng đột nhiên chạy tới Tử Hà phong?