Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Xem ra lần này hung thú bạo động đúng là tạo thành ảnh hưởng rất lớn.”
“Một cái trấn nhỏ cứ như vậy mà bị huỷ đi, là do có ai đó cản trở hay là có nguyên nhân khác?”
Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, đây là Đông Hoang và còn là địa bàn của nhân loại, ngay dưới sự quản lý của các đại thánh địa và các vương triều mà lại có thể xảy ra loại chuyện như vậy thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp,…
Đằng sau truyền đến mấy tiếng bước chân, Lâm Thanh Trúc quay đầu nhìn và thấy bên trên phế tích phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đám người.
Dẫn đầu là một nam tử mặc áo bào màu xanh, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạo mạn.
“Chậc chậc, thảm quá, thật sự là quá thảm! Tất cả đều chết hết rồi!”
“Aizzz, đáng tiếc một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc thế này lại không được bản công tử yêu chiều nâng niu mà lại bị chết dưới chân hung thú.”
Tiêu Dật đi đến trước một thi thể nữ nhân và táy máy dùng cây gậy trong tay lật lật quần áo của thi thể, đồng thời còn tỏ vẻ cực kỳ đáng tiếc.
“Thiếu gia, người nhìn kìa, không phải bên kia còn có một tiểu mỹ nhân sao?” Tiêu Dật còn đang vì thi thể nữ nhân trên mặt đất này mà cảm thấy tiếc hận thì tên sai vặt sau lưng hắn đột nhiên chỉ về phía Lâm Thanh Trúc nói.
Nghe vậy thì Tiêu Dật liền ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh vạt áo trắng tung bay của Lâm Thanh Trúc, ngay lập tức hắn dã bị bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng của nàng hấp dẫn.
Tiêu Dật chính là đệ tử dòng chính của Tiêu gia thuộc Ly Dương Cổ Tộc, bởi vậy hắn có thân phận rất cao quý và đã gặp qua không ít mỹ nhân. Nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào có khí chất nữ thần lạnh lùng như Lâm Thanh Trúc nên lập tức cảm thấy hứng thú.
“Ừm, thật là thú vị! Không ngờ được ở cái cổ trấn Hoang Nguyên nho nhỏ này mà lại có thể gặp được một vị mỹ nhân tuyệt thế như vậy! Xem ra vận may của bản công tử vẫn chưa hết!” Tiêu Dật ngả ngớn nói ra, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên và thong thả đi tới.
“Chào tiên tử, tại hạ là Tiêu Dật của Tiêu gia thuộc Ly Dương Cổ Tộc, mạn phép được hỏi tôn tính đại danh của tiên tử. Có thể cho ta làm quen một chút được không?”
Lâm Thanh Trúc nhíu mày và cảm thấy buồn nôn mà lạnh lùng nói: “Cút!”
Bởi vì tất cả hành động vừa rồi của đối phương nàng đều nhìn thấy hết. Ban đầu nàng còn tưởng rằng tất cả những nam nhân tuấn tú đẹp trai trên đời này đều sẽ giống như sư tôn của mình luôn khiêm tốn, lương thiện, chính trực. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Tất cả hành vi của đối phương đều khiến nàng cảm thấy chán ghét, buồn nôn, thật đúng là một tên súc sinh.
Lâm Thanh Trúc vừa lạnh lùng nói ra một từ ‘cút’ thì Tiêu Dật lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám.
Nhiều năm như vậy Lâm Thanh Trúc là người đầu tiên dám nói chuyện như thế với hắn.
Nhưng mà Tiêu Dật đột nhiên lại có chút tán thưởng, vì hắn thích cảm giác bị cự tuyêt này, nó làm cho khát vọng chinh phục của hắn trở nên mãnh liệt hơn.