Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thấy Tiêu Dật không để ý tới mình, Lâm Phong lập tức khó chịu mà tiếp tục âm dương quái khí, nói: “Có chuyện gì xảy ra thế? Là ai mà không nể mặt như vậy khi khiến cho Tiêu công tử của chúng ta mất hết mặt mũi? Tiêu công tử, ngươi nói cho ta biết là ai để ta giúp ngươi trút giận!”
Tiêu Dật khinh thường liếc LâmPhong một cái.
“Ngừng…”
Đúng lúc Tiêu Dật đang muốn phản bác thì có hai bóng người màu trắng chậm rãi từ bên cạnh bước tới và đi ngang qua bọn hắn.
Tiêu Dật vừa quay đầu nhìn một cái thì trong lòng đột nhiên giật thót.
“Chết tiệt! Lại là hắn!”
Từ lão bên cạnh cũng giật mình giống như Tiêu Dật mà thì thầm giải thích bên tai Vương Hải.
Vương Hải nghe xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thu vừa tới, trong lòng hắn trầm xuống và muốn điều tra một chút về Diệp Thu.
Đột nhiên một luồng kiếm khí im lặng đánh tới để cho Vương Hải suýt chút nữa thì bị luồng kiếm khí đó đả thương.
“A…”
“Đạo kiếm khí này có sức mạnh thật kinh người! Trình độ kiếm pháp của người này vậy mà đã đạt tới cảnh giới cao như thế!”
Vương Hải đã hoàn toàn chấn kinh.
Lúc này Diệp Thu đã hoàn toàn thông thạo kiếm pháp, cả người giống như một thanh kiếm, nhìn qua không có chút dao động nào, và cũng không có bất kì khí tức nào lưu động. Tuy nhiên, nếu như ngươi dám mạo hiểm tấn công thì chắc chắn sẽ rơi vào sự phản kích của kiếm khí.
Mà điều đáng sợ nhất chính là loại kiếm khí này có thể tự chủ phát động không cần Diệp Thu điều khiển.
“Thái Cổ di chủng, Luyện Ngục Cự Viên!” Nhìn con quái vật khổng lồ phía dưới mà Diệp Thu lẩm bẩm nói.
Bên trong Nguyên Thuỷ Chân Giải có ghi chép về loại quái vật này, những vấn đề liên quan đến bảo vật truyền thừa cùng với các loại điểm mạnh và điểm yếu của nó đều có sơ đồ giải thích rõ ràng.
Lúc này Cự Viên đã đánh mất lý trí, nó giống như bị một lực lượng quỷ dị nào đó tác động mà hoá thành Ma Viên, điên cuồng chém giết ở bên trong Hoang Nguyên.
Lâm Phong hô lên: “Tiêu công tử, các ngươi muốn đi đâu vậy?”
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói để cho Diệp Thu tò mò nhìn sang.
“Ồ!”
Cách đó hơn mười mét có hai lão nhân cùng với một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang quay lưng về phía Diệp Thu và lén lút chuẩn bị rời đi. Diệp Thu vừa nhìn liền phát hiện ra thân phận của đối phương vì đây chẳng phải là Tiêu công tử hay sao.
“Mẹ kiếp!” Sắc mặt Tiêu Dật bây giờ còn khó nhìn hơn so với nuốt phải phân. Hắn mang ánh mắt sát khí bừng bừng mà nhìn xem Lâm Phong.
Bà mẹ nó, lão tử với ngươi thân quen lắm sao?
Ta đi đâu mà cần phải giải thích với ngươi à?
Xong rồi! Tàn đời rồi!
Lần này Tiêu Dật trốn không thoát vì Diệp Thu đã phát hiện ra hắn.