Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lưu thẩm không để ý đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt Ninh Du Du, tò mò hỏi: "Hài tử, tên hái hoa tặc đó không làm gì ngươi chứ?"
"Không, đầu ta chỉ hơi choáng váng thôi." Ninh Du Du e thẹn đáp.
Lưu thẩm nhìn Ninh Du Du từ trên xuống dưới.
Quần áo xộc xệch, đầu óc choáng váng, hái hoa tặc.
Nàng ta lập tức hiểu ra.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, trong lòng Ninh Viễn lo lắng, vội vàng nắm lấy tay nàng ta: "Du Du đã hét lên, dọa cho tên hái hoa tặc đó bỏ chạy rồi. Tổ tông của ta, ngươi đừng có ra ngoài nói lung tung nhé!"
Ninh Du Du mới mười lăm tuổi, vẫn còn trong trắng, tháng sau sẽ gả cho Hồ đồ tể ở đầu phố làm thiếp, hắn đã nhận ba mươi lượng bạc sính lễ rồi.
Vào lúc quan trọng này, không thể xảy ra chuyện gì!
Hắn là người hiểu rõ lời ra tiếng vào khó tránh khỏi.
Nếu tin đồn nữ nhi hắn tiếp xúc với hái hoa tặc truyền ra ngoài, với tính khí nóng nảy của Hồ đồ tể, hậu quả sẽ khó lường.
Lưu thẩm nghe vậy thì tỏ vẻ không vui: "Này, nói gì thế? Du Du là ta nàng nhìn lớn lên, ta lại đi làm hỏng danh tiếng của nàng sao? Ta đảm bảo giữ kín như bưng! Thôi không nói nữa, ta phải đi xem hàng quán của ta rồi."
Lưu thẩm phẩy tay quay người rời đi.
Vừa mở cửa sân đã nhìn đám hàng xóm đang bu quanh xem náo nhiệt, nàng nói: "Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, chỉ là nữ nhi Ninh gia vô ý ngã thôi, mọi người giải tán đi nào!"
Nhìn hành động của Lưu thẩm, Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Bà con xa không bằng láng giềng gần, xem ra Lưu thẩm vẫn đáng tin cậy.
...
Trời đã sáng.
Lục Trường Sinh mặc bộ đồ lấy trộm từ nhà Ngưu lão nhị, trong lòng buồn bực không thôi.
Hắn đã rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn đụng phải người khác, lại còn là nữ tử nữa chứ.
Nghĩ đến thân hình đẹp trai nhất thiên hạ của mình bị người ta nhìn thấy hết, trong lòng hắn có cảm giác mất mát vô cùng.
May mà hắn đã che mặt, nàng ta không nhìn rõ hắn là ai, nếu không thì thanh danh cả đời của hắn coi như tiêu tan.
Mặc bộ đồ của Ngưu lão nhị, Lục Trường Sinh đi sang cửa hàng vải bên cạnh mua vài bộ đồ mới rồi lén lén trả lại bộ đồ cũ cho Ngưu lão nhị.
Lần này hắn cực kỳ cẩn thận, không để ai phát hiện.
Xong xuôi mọi việc, hắn quay về ngủ bù.
Ngủ một mạch đến trưa, Lục Trường Sinh đi đến quán mì vằn thắn, bắt đầu lấp đầy bụng.
Hắn ăn hết bát này đến bát khác, bát chồng lên nhau cao đến hai thước mà không ai thắc mắc, ngược lại còn có rất nhiều người tụ tập bàn tán xôn xao.
Với thính lực hiện tại của Lục Trường Sinh, muốn nghe lén thì dễ như trở bàn tay.
"Nghe nói chưa? Nha đầu Ninh gia tối qua gặp phải một tên biến thái che mặt không mặc quần áo."
"Biến thái gì chứ, là tên hái hoa tặc đấy! Ta còn nghe nói, nữ nhi của Ninh gia bị tên hái hoa tặc đó hạ Mê Hồn Hương, sau đó... haiz!"
"Không thể nào! Nha đầu Ninh gia là cô nương xinh đẹp nhất khu phố chúng ta mà lại bị tên hái hoa tặc làm nhục, đúng là trời đất mù quáng mà!"
Mọi người đều tỏ vẻ tiếc nuối, đồng thời lên án gay gắt hành vi của tên hái hoa tặc.
Mặt Lục Trường Sinh đỏ bừng, không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh như vậy.
May mà hắn đã che mặt nên mọi người không biết hắn là ai.
Lục Trường Sinh lại một lần nữa thầm khen ngợi sự thông minh của mình.
Chuyện của nha đầu Ninh gia cũng cần phải giải quyết. Ở nơi này giống như xã hội phong kiến cổ đại của Trung Quốc, trinh tiết của nữ nhân rất được coi trọng, đặc biệt là đối với những nữ tử chưa chồng như nha đầu Ninh gia.
Nhưng mà bây giờ phải giải quyết chuyện Vương ai trước đã.
Hôm nay là ngày đại thọ tám mươi tuổi của lão gia Vương gia, rất nhiều con cháu Vương gia đã từ khắp nơi trở về.
Cơ hội tốt đây.
Ba mươi tư mạng người của tiêu cục Quảng Thắng, cũng đến lúc tính sổ với bọn họ rồi.
Nhưng người ta làm đại thọ, không có quà thì cũng kỳ.
Lục Trường Sinh là người khiêm tốn, dù có gây phiền phức cho người khác thì lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
Nghĩ vậy, hắn đến cửa hàng của Chu gia mua một cỗ quan tài lớn.
Quan tài, quan tài, thăng quan phát tài.
Món quà này chắc hẳn lão Vương gia sẽ rất hài lòng.
...
Phía tây Ngư Dương thành, đại trạch Vương gia.
Lúc này, trước sân Vương gia đã chật kín người.
Dù sao, đây là thọ yến của cao thủ Tiên Thiên duy nhất ở Ngư Dương thành, cho dù chỉ là Tiên Thiên nửa vời thì mấy ai dám xem thường?
Lần này, tất cả các thế lực tiếng tăm lừng lẫy ở Ngư Dương thành cùng rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn của các thành lân cận đều đến chúc thọ.
Trước cổng chính Vương gia, Ngô quản gia đang tiếp đón khách khứa, người xướng danh ở bên cạnh hắn lớn tiếng hô:
"Quán chủ Hỗn Nguyên võ quán, Trầm Khai đến, kính tặng một bàn đào tiên!"
"Bang chủ Thanh Lang bang, Trịnh Vũ đến, kính tặng một gốc sâm trăm năm!"
"Gia chủ Ngụy gia Nhạc Sơn thành, Ngụy Hoành đến, kính tặng một cặp dạ minh châu!"