Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Người đàn ông trẻ tuổi chính là cậu cả của Tô gia, Tô Minh Hiên.
“Bố tôi bảo các người tới?”
Tô Minh Hiên lộ vẻ mặt hồ nghi, rõ ràng không nhận ra Lưu Phú Quý, sau khi giương mắt đánh giá quần áo bề ngoài của Lưu Phú Quý và Lục Phi một phen, lộ ra vẻ khinh miệt nồng đậm.
"Cho dù là bố tôi gọi tới làm việc, cũng không nên tự tiện xông vào Phật đường! Gây ra loạn, ông gánh vác nổi sao?"
“Cậu Tô hiểu lầm rồi, Tô đổng nói gần đây trong nhà không yên ổn, chúng tôi là tới giúp các người giải quyết phiền toái." Lưu Phú Quý cũng không tức giận, cười giải thích, "Vị này là Lục Phi, ông chủ Lục, chính là cửa hiệu Tà danh đỉnh đỉnh......”
“Lộn xộn cái gì thế!” Tô Minh Hiên không kiên nhẫn ngắt lời, "Tôi không biết ông, cũng không biết anh ta. Phật đường nhà tôi, người ngoài không thể vào lung tung, mau ra ngoài!"
“Được, chúng ta đi ra nói." Lưu Phú Quý cười mỉa, kéo Lục Phi ra cửa.
Lục Phi nhíu mày, người Tô gia đều mắt chó nhìn người thấp như vậy sao?
“Cũng đừng đứng ở cửa ra vào chứ...... Quản gia đâu? Lão Trương, lão Trương!" Tô Minh Hiên bất mãn hô to.
Quản gia vội vã chạy tới.
“Cậu cả, ngài đã về rồi.”
“Tôi hỏi ông, hai người bọn họ là bố tôi gọi tới?”
“Hai vị này đích thật là khách của lão gia, lão gia còn đang trên đường, dặn dò tôi dẫn hai vị đến Phật đường thăm viếng trước, không nghĩ tới lúc này cậu cả trở về, vừa vặn đụng phải. Là tôi thất trách, không nói rõ với cậu cả trước.”
Được quản gia chứng thực, Tô Minh Hiên càng thêm kinh ngạc.
Rốt cuộc bố đang nghĩ gì vậy?
Hai người này vừa nhìn đã biết không đáng tin cậy, cái tên mập kia cả người đều là hơi thở của con buôn, rõ ràng chính là tay lừa đảo. Người trẻ tuổi kia, đơn giản chính là một tên nghèo kiết xác, phỏng chừng chính là đi theo tên mập kiếm cơm ăn.
Cho dù chuyện trong nhà có khẩn cấp hơn nữa, cũng không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng thế chứ!
Anh ta nhíu mày: "Các người nhìn ra cái gì rồi?”
Không đợi Lưu Phú Quý trả lời, quản gia vội vàng nhắc nhở: "Cậu cả, trước Phật đường không nên ồn ào.”
Tô Minh Hiên kính sợ nhìn Phật đường, nhỏ giọng một chút, dặn dò: "Đã như vậy, lão Trương, ông dẫn bọn họ ra bên ngoài uống trà, bố tôi hẳn là rất nhanh sẽ trở về, đừng để cho bọn họ lượn lờ lung tung ở đây!"
“Vâng." Quản gia khom người đáp ứng, lại nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh Tô Minh Hiên, mở miệng nói: "Vậy vị này là?”
“Dương đại sư là cao nhân trong Huyền môn, tôi đặc biệt mời tới." Giọng điệu của Tô Minh Hiên nhất thời trở nên cung kính.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, mặt mang nụ cười nhàn nhạt, một bộ dáng cao nhân phong khinh vân đạm.
"Cậu cả, lão gia đã dặn dò, lúc vào Phật đường cần chú ý nhiều hơn..." Quản gia nhỏ giọng nói.
“Tôi tự có chừng mực!”
Tô Minh Hiên mất kiên nhẫn phất tay.
Quản gia đành phải câm miệng, mời Lục Phi và Lưu Phú Quý sang một bên uống trà.
Lưu Phú Quý sợ Lục Phi mất hứng, vội vàng kéo anh đi.
Lục Phi hừ lạnh trong lòng.
Mặt Tô Minh Hiên vàng vọt, mắt không thần, môi không màu, hai bên huyệt thái dương lõm xuống, nếp nhăn ở khóe mắt còn trẻ mà đã nổ tung hoa, một bộ túng dục quá độ.
Sợ là hàng đêm sênh ca, nếu còn không thêm tiết chế, chỉ sợ về sau cũng không ngóc dậy nổi.
Tô Minh Hiên quay đầu tươi cười, cung kính ra dấu mời Dương đại sư.
“Dương đại sư, mời.”
“Cậu Tô, nếu nhà cậu đã mời những người khác, chắc hẳn cũng không cần tới Dương mỗ." Dương đại sư cũng không nhấc chân, ngược lại xoay người nói: “Dương mỗ bận, cáo từ trước.”
Tô Minh Hiên vội vàng giải thích, "Tôi cũng không biết bố tôi sẽ đột nhiên gọi người tới, hai người kia rõ ràng là đồ lừa đảo, sao có thể so với Dương đại sư?"
"Thật sự là gần đây nhà tôi xảy ra quá nhiều chuyện, bà nội, chú và mẹ tôi đều khám ra bệnh nan y... Bác sĩ nói tình hình nguy cấp, bố tôi mới có thể rối tung hết lên."
“Dương đại sư, cầu ngài cứu chúng tôi, sau này tất có trọng tạ.”
“Thôi! Tiền tài chỉ là việc nhỏ, thấy chết mà không cứu thì Dương mỗ tôi quả quyết không làm được. Để Dương mỗ đến xem thử, Phật Mẫu Nam Dương.”
Dương đại sư bày ra vẻ mặt quang minh lỗi lạc, nhấc chân đi vào Phật đường.
Tô Minh Hiên mừng rỡ, nhanh chóng đi theo phía sau đối phương.
Cửa Phật đường bang một tiếng tự đóng lại, không gian to như vậy nhất thời trở nên u ám âm lãnh.
Trong lòng Dương đại sư rùng mình, có dự cảm không lành.
Mới đi vài bước, tốc độ của ông ta liền chậm lại, cảm giác hai chân của mình giống như cắm ở nước bùn, mỗi một bước đều đặc biệt gian nan.
Nhưng ông ta không thể biểu lộ ra trước mặt Tô Minh Hiên, lặng lẽ lấy ra một chuỗi vòng tay chu sa, đeo lên cổ tay. Chu sa hơi nóng lên, giảm bớt trở ngại, chống đỡ ông ta đi tới trước bàn thờ.
“Phật Mẫu Nam Dương này, có chút bản lĩnh!”
Cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn không đợi ông ta kịp phản ứng, liền lại cảm thấy thân thể thấp xuống, hai vai bị lực lượng lạnh như băng vô hình hung hăng áp chế.
Ép cho ông ta không ngẩng đầu lên được.
Dưới tấm vải đỏ kia, dường như có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chăm chú ông ta từ trên xuống dưới.
Vòng tay chu sa màu đỏ, từng viên mốc meo biến thành màu đen.
“Không xong! Khó đối phó!”
Dương đại sư biết mình gặp phải một thứ khó chơi, vội vàng lấy ra một cái ngọc bài hộ thân đeo lên cổ, đợi đến khi áp lực sau lưng giảm bớt, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một trận chóng mặt đánh úp tới.
Tượng Phật Mẫu bị vải đỏ bao phủ trên bàn thờ kia, lại trở nên cao lớn lên, giống như từng tấc người dâng lên, cơ hồ đè ép toàn bộ Phật đường, chiếm cứ tất cả tầm mắt của ông ta.
“Dương đại sư, sao vậy?”
Tô Minh Hiên thấy sắc mặt ông ta không tốt, cẩn thận hỏi.
“Chỉ là yêu tà Nam Dương, không làm khó được tôi!”
Mạnh miệng nói vậy, lúc này lâm trận bỏ chạy, cây đại thụ Tô gia liền ôm không nổi nữa. Ông ta cố nén cơn chóng mặt, rút ra một thanh kiếm đồng tiền.
Kiếm này do ngũ đế tiền chế thành, chỗ chuôi kiếm màu đỏ treo phao từng ngâm máu chó đen, là khắc tinh của tất cả yêu tà quỷ quấy!
“Cảnh nội Hoa Hạ, há có thể cho phép ngoại tà quấy phá?”
Trong ánh mắt kính sợ của Tô Minh Hiên, Dương đại sư vung kiếm đồng tiền đâm về phía tượng Phật Mẫu.
Bùm!
Vải đỏ bay lên.
Một luồng gió lạnh sắc bén ập đến, trong nháy mắt bao phủ hai người.
Một lát sau.
Phật đường chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.
Phòng khách.
Lục Phi và Lưu Phú Quý ngồi trên sô pha da thật, uống trà do Trương quản gia pha.
Mông Lưu Phú Quý giống như bị kim đâm, không ngừng xoay trái xoay phải, một hồi nhìn về phía phòng khách, một hồi nhìn về phía cửa chính.
"Ông chủ tiểu Lục, cháu nói thật với chú đi, Phật Mẫu kia cháu có tự tin sẽ thu được không?"
“Trông nó như thế nào cũng chưa thấy, nói gì đến tự tin?" Lục Phi nhớ lại cái đuôi chợt lóe qua dưới tấm vải đỏ, lắc đầu nói.
"Vị Dương đại sư kia chú cũng từng nghe nói đến, đó cũng không phải kẻ lừa đảo, là đại sư có bản lĩnh thật sự của Huyền môn. Lỡ như ông ta giành trước một bước thu phục Phật Mẫu kia, cái đùi Tô gia này có thể sẽ không có phần của chúng ta..." Lưu Phú Quý lộ vẻ mặt lo lắng.
“Sợ cái gì, chú và chủ tịch Tô không phải là bạn bè sao?" Lục Phi hỏi ngược lại.
Lúc trước anh đã thắc mắc, Lưu Phú Quý lấy đâu ra bản lĩnh làm quen với loại người có tiền cấp bậc này.
Lưu Phú Quý gãi gãi đầu, nói: "Chú nói thật với cháu nhé, đúng là chú biết Tô đổng, nhưng cũng chỉ từng hai lần bán bình hoa cổ cho vợ ông ấy, không quen biết lắm. Lần này cũng là dính hào quang của cháu, Tô đổng nghe nói chú biết người của cửa hiệu Tà, mới đồng ý cho chú dẫn người tới.”
Lục Phi kinh ngạc nói: "Ông ta biết cửa hiệu Tà? Có biết ông nội cháu không?”