Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Không phải đã bảo nó không nên hành động thiếu suy nghĩ sao!”

Chuyện liên quan đến an nguy của con trai, cho dù Tô Lập Quốc trầm ổn cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía Phật đường.

Quản gia hoảng hốt, một đường chạy chậm.

Lục Phi và Lưu Phú Quý liếc nhau, lập tức đuổi theo.

Đoàn người bước chân dồn dập, vừa mới tới sảnh phụ, cửa lớn Phật đường liền rầm một tiếng mở ra.

Có hai người lảo đảo bò ra.

Chính là Tô Minh Hiên và Dương đại sư, hai người mặt không còn máu, cả người đổ mồ hôi lạnh, giống như bị kinh hãi quá độ, có vẻ chật vật không chịu nổi.

“Cậu cả, cậu không sao chứ?" Quản gia vội vàng đỡ Tô Minh Hiên đứng dậy.

Tô Lập Quốc đè nén tức giận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

"Vừa, vừa rồi Dương đại sư đấu pháp với Phật Mẫu..." Tô Minh Hiên đứng không vững, giống như mì sợi treo trên người quản gia, môi run rẩy nói.

“Kết quả như thế nào?”

“Đại sư đâm ra một kiếm...... Chế trụ Phật Mẫu......”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt.

Lưu Phú Quý lại càng không muốn tin tưởng.

Họ Dương kia thật sự lợi hại như vậy?

Lúc này Tô Lập Quốc nhìn Phật đường một cái, thấy Phật Mẫu kia giống như thật ngồi ngay ngắn ở trên bàn thờ, vải đỏ vẫn như cũ bao trùm toàn thân, dáng vẻ nào có nửa điểm bị áp chế?

Không khỏi hồ nghi hỏi: "Dương đại sư, đến tột cùng là như thế nào?”

Dương đại sư bò dậy từ dưới đất, sửa sang lại quần áo chật vật, mới nói: "Không dám lừa gạt Tô đổng, Phật Mẫu Nam Dương quả thật lợi hại! Dương mỗ dùng hết toàn lực mới thắng được một bậc, có thể trấn áp nó.”

"Nhưng Tô tổng yên tâm, từ nay về sau Phật Mẫu này sẽ không thể tiếp tục làm loạn nữa, chỉ cần không xốc vải đỏ lên, nó sẽ thành tâm thành ý phù hộ Tô gia. Chẳng những giúp cho việc làm ăn của Tô đổng phát triển không ngừng, càng giúp con cháu Tô gia thịnh vượng!"

Tô Lập Quốc hơi nhíu mày.

Chỉ là trấn áp, không phải hoàn toàn diệt trừ tận gốc sao?

Kết quả này ông cũng không hài lòng, nhưng thấy dáng vẻ chật vật của Dương đại sư, tựa hồ chỉ có thể làm đến loại tình trạng này.

"Còn người nhà tôi thì sao?"

“Bệnh tình của bọn họ sẽ không nặng thêm nữa, chỉ cần chăm sóc tốt, chắc chắn sẽ có ngày hồi phục về nhà.”

Dương đại sư trả lời lập lờ nước đôi, không thể khiến Tô Lập Quốc tin phục, ông quay đầu nhìn Lục Phi.

“Ông chủ tiểu Lục, cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Phi nhìn Dương đại sư, cổ ông ta có một vết bầm tím thật dài, tựa hồ từng bị thứ gì đó siết. Kiếm kim tiền đã tản một nửa, tua cũng trở thành đen. Trang phục nhà Đường dính tro nhang, vạt áo có mấy chỗ bị rách.

Thật đúng là giống như đã đánh nhau.

Lục Phi lại nhìn về phía tượng Phật Mẫu ở bên trong, cảm giác uy áp lạnh như băng lúc trước đã biến mất. Phật Mẫu không hề cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị, tựa như biến thành một pho tượng thần bình thường.

Chẳng lẽ Dương đại sư thật sự có thể trấn áp Phật Mẫu?

Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Dương đại sư, ông đấu pháp cùng Phật Mẫu, chắc hẳn đã từng thấy chân dung của nó rồi chứ?”

“Ta và nó cách không đấu pháp, vẫn chưa thấy qua chân dung." Dương đại sư liếc Lục Phi một cái, khinh miệt nói: "Đấu pháp của Huyền môn, huyền diệu khó giải thích, cũng không phải là côn đồ ẩu đả, cầm đao phủ cận thân liều mạng!”

Lục Phi cũng không để ý đến thái độ của ông ta, ngược lại giơ ngón tay cái lên khen: "Dương đại sư không hổ là cao nhân! Tôi có một nghi vấn lớn nhất, muốn mời Dương đại sư giải thích nghi hoặc.”

“Nói." Dương đại sư không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Nếu đã là Thần Phật, vậy tại sao Phật Mẫu không thể dùng bộ mặt thật để lộ ra, nhất định phải trốn sau tấm vải đỏ?"

Bất kể là "cao nhân" tặng Phật Mẫu cho Tô đổng, hay là vị Dương đại sư từng giao thủ với Phật Mẫu này, đều nhấn mạnh cùng một điểm: không thể xốc vải đỏ lên.

Tại sao?

Phật Mẫu kia có cái gì không thể cho người khác biết?

Dương đại sư sửng sốt, nói: "Thần linh của Nam Dương có rất nhiều cấm kỵ, mỗi vị đều có điểm cần chú ý của mình, điều này có gì kỳ quái?"

“Nếu Dương đại sư đã trấn áp Phật Mẫu, còn chú ý nhiều như vậy làm gì?" Lục Phi mỉm cười nói, “Không bằng mời Dương đại sư vén vải đỏ lên, để cho chúng tôi nhìn thấy hình dáng của Phật Mẫu, cũng tiện để cho Tô đổng yên tâm trong lòng.”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người ở đây đều rơi vào trên người Dương đại sư.

Vừa rồi chỉ có Dương đại sư và Tô Minh Hiên ở Phật đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người khác không thể nào biết được. Tô Minh Hiên chỉ mới nhìn thấy ông ta ra một kiếm mà thôi, kết quả đấu pháp như thế nào còn không phải lời của một mình ông ta là được.

Trong lòng Lưu Phú Quý mừng rỡ.

Chiêu này của Lục Phi rất hay!

Ném ra một vấn đề nan giải cho Dương đại sư.

Nếu như Dương đại sư không dám vén tấm vải đỏ lên, chứng tỏ ông ta căn bản không trấn áp được Phật Mẫu. Nếu ông ta vén tấm vải đỏ lên, Lục Phi sẽ có cơ hội nhìn ra Phật Mẫu rốt cuộc là tà vật gì, từ đó tìm cách thu phục hoàn toàn.

“Dương đại sư, sao ông còn không động? Không phải là không dám chứ?" Lưu Phú Quý âm dương quái khí thúc giục.

Lục Phi lập tức nói: “Sao thế được? Tôi nghe nói đại sư tiếng tăm lừng lẫy ở huyền môn Giang Thành, không chỉ năng lực cao thâm, còn phẩm đức cao thượng, sao lại làm ra hành động lừa gạt như lưu manh giang hồ được?"

Hai người một xướng một họa, đỡ Dương đại sư lên.

Da mặt Dương đại sư co giật.

Đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Tô Minh Hiên treo ở trên người quản gia, khôi phục một chút sức lực, bất mãn la lên: "Không nghe Dương đại sư nói sao? Vải đỏ là cấm kỵ, không thể xốc lên! Chính mấy người không có bản lĩnh, ”

“Bố, mau cho bọn họ cút đi! Loại người này ở Tô gia chúng ta, đều bẩn sàn nhà nhà chúng ta......”

"Minh Hiên, không được vô lễ!" Tô Lập Quốc lớn tiếng quát, "Đây là đạo đãi khách ta dạy ngươi sao?

Tô Minh Hiên bị dọa đến run rẩy, còn muốn nói gì đó, bị ánh mắt lạnh như băng của cha trừng trở về.

Tô Lập Quốc hơi cúi đầu với hai người Lục Phi, sau đó, làm thủ thế với Dương đại sư, thái độ không thể cự tuyệt.

Dương đại sư, mời.

Hắn cũng sẽ không bị Dương đại sư dăm ba câu liền lừa gạt đi qua, muốn cho hắn tin tưởng Phật Mẫu không hề làm loạn, nhất định phải xuất ra có thể làm cho hắn tin phục đồ vật đến.

Kiểm tra một người, đừng nghe những gì anh ta nói, mà hãy xem những gì anh ta làm.

Nếu Tô đổng đã lên tiếng, ta đây liền thử xem sao." Dương đại sư nuốt nước miếng, kéo ra một nụ cười khó coi, một lần nữa đi vào Phật đường.

Những người khác thì đi theo phía sau hắn.

Lưu Phú Quý lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Lục Phi, Lục Phi chỉ bất động thanh sắc, nhìn bóng lưng Dương đại sư.

Dương đại sư đứng ở trước bàn thờ, trán đã toát ra mồ hôi lạnh, phía sau là mấy đạo ánh mắt bức thị, hắn run rẩy vươn tay, bắt lấy vải đỏ.

Trước tiên thử dò xét nhẹ nhàng kéo một cái, vải đỏ chảy xuống một chút, bệ Phật Mẫu lộ ra.

Đó là một đôi chân ngồi xếp bằng trên đài hoa sen, do đá xanh điêu khắc mà thành.

Chờ đợi một lát, thấy không có chuyện gì xảy ra, Dương đại sư lặng lẽ thở ra, lúc này mới yên tâm kéo vải đỏ.

Vải đỏ chậm rãi rơi xuống.

Phật Mẫu sắp lộ ra chân dung.

Giờ khắc này, tất cả mọi người tâm đều nhấc lên, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp.

Vải đỏ hoàn toàn rơi xuống.

Một cỗ mùi thơm kỳ dị phiêu tán ra, chân dung Phật Mẫu hiện ra trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người ngẩng đầu ngưỡng mộ Phật Mẫu, trong mắt đều là vẻ khó tin, nhất thời tất cả đều ngây dại.