Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phòng công nhân.

Quản gia lão Trương cầm một chiếc đèn bàn cũ tinh xảo, bôi thuốc lên đầu gối mình.

Thời gian đã không còn sớm, các bảo mẫu đều tự trở về phòng ngủ, toàn bộ biệt thự trên dưới hoàn toàn yên tĩnh.

Ông bôi thuốc xong cũng nên nghỉ ngơi, nhưng ông có một thói quen dưỡng thành nhiều năm.

Mỗi lần trước khi ngủ, đều phải tuần tra trong ngoài biệt thự, bảo đảm tất cả không có sai sót ông mới trở về phòng ngủ.

Cho dù hôm nay bị thương cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng Tô đổng nói bảo ông nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng không đi một vòng ông ngủ không được. Tô gia mấy ngày nay không yên ổn, vẫn nên cẩn thận một chút thì mới yên tâm.

Bôi thuốc xong, lão Trương thu dọn đồ đạc xong, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách sạch sẽ chỉnh tề.

Trong sân tươi mát u tĩnh.

"Cỏ dại bên này vẫn chưa dọn sạch sẽ, hoa bên kia phải cắt tỉa..."

Lão Trương vừa đi vừa nhìn, đang nói thầm bỗng nhiên nghe thấy trong sân vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng kỳ quái.

“Tiếng gì vậy?”

Lão Trương lập tức cảnh giác, bật đèn pin chiếu về hướng đó.

Nơi đó là ổ gà và ổ mèo tạm thời dựng hôm nay.

Chẳng lẽ hai linh vật ở không thoải mái?

Lão Trương bước nhanh tới, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Mèo đen và gà trống trong lồng, ở trong lồng chuyển động qua lại, vỗ va chạm, mèo đen còn phát ra tiếng kêu chói tai, có vẻ rất nóng nảy.

“Đói bụng?”

Nhưng lão Trương nhìn vào trong lồng, lương thực và nước uống đều đầy ắp.

“Đây là làm sao vậy?”

Tô gia chưa từng nuôi những động vật nhỏ này, trong lúc nhất thời lão Trương cũng có chút bó tay hết cách.

Trạng thái của gà trống và mèo đen rõ ràng không bình thường lắm, đặc biệt là mèo đen, tựa hồ là nhìn phương hướng nào đó trên lầu mà kêu, tiếng sau thê lương hơn tiếng trước.

Nghe đến rợn cả tóc gáy.

Lão Trương nhìn lên lầu, cửa sổ lầu ba tựa hồ có một bóng đen chợt lóe lên.

Tim ông đập thình thịch, nhìn lại, cửa sổ không có gì cả.

“Nhìn lầm rồi sao?”

Lão Trương dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cửa sổ trên lầu tất cả đều tối như mực, giống như một con mắt nhắm lại, khiến người ta nhìn không thấu bí mật bên trong.

Lão Trương lại quay đầu nhìn hai "linh vật" xao động bất an, thủy chung không yên lòng, quyết định lên lầu xem.

Đi vào phòng khách, dọc theo bậc thang gỗ vững chắc hướng lên trên.

Đèn tường sáng lên ánh sáng vàng sâu kín, toàn bộ lầu ba một mảnh đen kịt.

Trong lòng lão Trương càng thêm bất an.

Lão gia ngủ không ngon, không thích hoàn cảnh tối đen, cho dù ngủ cũng sẽ để lại một ngọn đèn đêm.

Tại sao hôm nay tắt hết đèn?

“Lão gia, ngài ngủ chưa?”

Lão Trương đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi hai tiếng, trong phòng không có bất kỳ đáp lại nào, yên tĩnh đến mức làm cho ông hoảng hốt.

“Lão gia...”

Lão Trương vươn tay muốn gõ cửa, lại phát hiện là cửa căn bản không khóa, là khép hờ.

“Lão gia?" Lão Trương cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào.

Khu nghỉ ngơi hoàn toàn bình thường, nhưng hướng phòng ngủ có tiếng nức nở ngắt quãng.

“Lão gia, ngài làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?”

Lão Trương vội vàng đi qua, bật đèn lên, nhất thời bị một màn trong phòng dọa đến hồn phi phách tán.

Tô Lập Quốc nằm trên giường, hai chân không ngừng giãy dụa, cổ bị một người gắt gao bóp chặt, phát ra tiếng nức nở thống khổ.

“Lão gia!”

Lão Trương luống cuống xông lên, lại bị người nọ một chưởng đẩy ra.

Sức của người nọ lớn dọa người, lão Trương trực tiếp bay ra ngoài, đầu và sau lưng nặng nề đụng vào vách tường, đau đến đứng không dậy nổi.

Người nọ quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm lão Trương một cái.

“Cậu cả!" Lão Trương nhất thời đầu váng mắt hoa.

Người bóp cổ Tô Lập Quốc, chính là Tô Minh Hiên. Lúc này, hai mắt của anh ta đã biến thành con ngươi dọc quỷ dị màu xanh biếc, bộ mặt dữ tợn giống như một con quái vật.

Tô Minh Hiên gắt gao bóp cổ Tô Lập Quốc, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, nghiễm nhiên ra tay độc ác!

Sắc mặt Tô Lập Quốc xanh mét, mắt trợn lên, cũng sắp chống đỡ không nổi.

“Cậu cả, dừng tay mau...”

Lão Trương muốn ngăn cản, nhưng thân thể không dùng được nửa phần sức lực, phía sau đầu nóng ấm một mảnh, cả người hỗn loạn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Lúc này, điện thoại di động rơi xuống bên cạnh ông vang lên, trên màn hình hiển thị chính là số điện thoại của bảo vệ biệt thự.

"Bảo vệ, gọi bảo vệ..."

Trong lòng lão Trương dâng lên hy vọng, dùng hết tất cả sức lực, di chuyển ngón tay, run rẩy ấn nút kết nối.

“Trương lão tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy ngài muộn như vậy. Ngoài cửa có một người tên là Lục Phi, nói có việc gấp muốn gặp Tô đổng…”

“Mau, mau tới, cứu mạng..." Lão Trương suy yếu hô.

“Trương lão tiên sinh, ngài nói gì?”

“Cứu mạng, cứu mạng...”

“Lão Trương tiên sinh? Trương lão tiên sinh!”

Trong điện thoại di động không còn truyền ra tiếng của lão Trương nữa.

Cửa chính Long Đằng Khê Cốc.

“Nguy rồi, chắc chắn xảy ra chuyện rồi!” Sắc mặt Lục Phi đại biến, vội la lên với bảo vệ: "Anh à, anh mau để cho tôi đi qua, mạng người quan trọng đấy!"

Bảo vệ cũng mơ hồ nghe thấy lão Trương đang kêu cứu mạng, vội vàng lái xe đưa đón ở bên cạnh.

“Tôi chở anh qua đó!”

Hai người cấp tốc chạy tới biệt thự số 9, trèo tường đi vào.

Báo động chói tai vang lên.

Hai bảo mẫu đang ngủ bị đánh thức, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng công nhân.

Lục Phi không thèm giải thích, đi thẳng lên lầu ba.

“Dừng tay!”

Xông vào phòng ngủ, anh liếc mắt một cái liền thấy Tô Minh Hiên đang hành hung.

Tô Minh Hiên quay đầu, hung ác nhe răng nhếch miệng với anh.

Anh nhìn thấy, sau lưng Tô Minh Hiên có một bóng đen dài nhỏ như rắn độc.

Hơn một mét.

Con rắn nhỏ!

“Quả nhiên còn có một con!”

Lục Phi hoảng hốt, nếu mình lơ là, thật sự sẽ gây thành sai lầm lớn.

Anh cắn rách ngón giữa, bôi máu tươi lên dao găm răng chó, vọt lên.

“Tà vật! Đừng có hại người!”

Con rắn nhỏ kia lập tức bật dậy từ sau lưng Tô Minh Hiên, há mồm cắn Lục Phi.

Lục Phi vẩy ra một nắm tro hương.

Tro hương phiêu tán, mê hoặc ánh mắt của con rắn nhỏ, làm tốc độ của nó có chút chậm lại.

Lục Phi nhân cơ hội này, đâm dao găm răng chó về phía nó bảy tấc.

Ai ngờ con rắn nhỏ kia rất giảo hoạt, trực tiếp xoay người né tránh dao găm, nhanh như chớp chui vào đáy giường.

Lục Phi không kịp tìm nó, nếu không tách tay Tô Minh Hiên ra, cổ Tô Lập Quốc sẽ gãy.

Nhưng sức của người trúng tà thật sự quá lớn, một mình Lục Phi không được, hô to về phía bảo vệ đang trợn mắt há hốc mồm.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi đi!”

Lúc này bảo vệ mới kịp phản ứng, tiến lên hỗ trợ.

Bảo an của Long Đằng Khê Cốc đều được lựa chọn tỉ mỉ, bất kể là sức lực hay thân thủ đều thuộc hàng top.

Hai người hợp lực, rốt cuộc cũng đẩy tay Tô Minh Hiên ra.

Cuối cùng Tô Lập Quốc cũng có cơ hội thở dốc, trì trệ một lát, ho khan kịch liệt.

“Anh đè anh ta lại!”

Lục Phi bảo bảo vệ khống chế Tô Minh Hiên, còn anh thì xốc ga giường lên, nhìn xuống dưới giường.

Trên sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, con rắn nhỏ màu đen chợt lóe lên, nhảy về phía cửa sổ.

“Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!”

Chỉ có Lục Phi mới có thể nhìn thấy xà linh quỷ dị này.

Bảo vệ kiệt lực khống chế Tô Minh Hiên như quái vật, vẻ mặt hoảng sợ.

Tốc độ của con rắn nhỏ cực nhanh, cách một cái giường lớn, Lục Phi không kịp đuổi theo, dưới tình thế cấp bách, dốc hết sức lực ném con dao găm răng chó trong tay ra ngoài.

Đinh!

Lục Phi ném cao, răng chó đụng vào thủy tinh, phát ra tiếng giòn tan rơi xuống.

Lục Phi ảo não trong lòng, nhưng sau một khắc, lại thấy răng chó rơi xuống, vừa vặn rơi xuống trên người con rắn nhỏ đang nhảy lên.