Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Bố, con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!”
Tô Minh Hiên quỳ trên mặt đất, khóc rống lên, liều mạng nhận sai.
Lúc này anh ta đều nhớ ra tất cả rồi.
Thiếu chút nữa mình đã tự tay giết bố mình!
Thật sự là choáng váng, tội đáng chết vạn lần!
Anh ta cũng không biết sao mình lại để bị ma xui quỷ khiến, giống như vừa nhìn thấy thiếu nữ kia liền không nhịn được, vì cô ta cái gì cũng nguyện ý làm.
“Con không dám nữa, bố, bố đánh con đi...”
“Mày còn biết mình bị ma quỷ xui khiến? Biết rõ yêu nữ kia có vấn đề, nhưng vẫn không quan tâm, ham hưởng lạc!" Tô Lập Quốc đối với đứa con trai này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tới cực điểm.
“Con không dạy, lỗi của cha.”
“Tao chết không đáng tiếc, nhưng nếu bởi vậy mà hại cả Tô gia...”
Tô Lập Quốc tức giận công tâm, ngực từng trận khó chịu.
Lục Phi thấy trạng thái của ông không ổn, vội vàng tiến lên an ủi: "Tô đổng, cẩn thận thân thể. Tôi nói một câu công đạo, thật ra không thể hoàn toàn trách cậu Tô, con rắn nhỏ kia đã sớm theo dõi anh ta rồi.”
"Ruồi bọ không chích không kẽ hở trứng, nếu không phải chính nó sắc dục huân tâm, làm sao lại bị yêu vật kia theo dõi?" Tô Lập Quốc lạnh lùng lắc đầu.
"Cũng không thể nói như vậy, thủ đoạn mê hoặc lòng người của yêu vật, lại có mấy người chịu đựng được? Ngay cả người trong Huyền môn như Dương đại sư, không phải cũng bị mê hoặc mờ mắt sao?”
“Thật ra nghiêm chỉnh mà nói, cậu Tô cũng là người bị hại. Đôi rắn mẹ con kia không chỉ muốn trưởng thành, còn muốn ở Tô gia ông thai nghén đời sau. Muốn sinh sản, dĩ nhiên cần một đối tượng.”
“Mà cậu Tô vừa vặn cầm tinh con rắn.”
“Hiện tại, rắn mẹ đã chết, rắn con muốn báo thù, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế mê hoặc cậu Tô.”
Tô Minh Hiên khó có thể tin, không ngờ Lục Phi lại nói thay cho mình.
“Cho dù như vậy, cũng không thể rửa sạch sai lầm của nó!" Ngữ khí Tô Lập Quốc không hề dịu đi.
“Việc này tôi cũng có trách nhiệm, lúc tôi bắt được da rắn, lúc ấy nên kiểm tra rõ ràng." Việc này cho Lục Phi một bài học rất lớn.
Tiếp xúc với tà vật, không được sơ sẩy nửa điểm.
“Sao có thể trách lên người ông chủ tiểu Lục chứ? Nếu như nghịch tử này sớm tỉnh ngộ, tự mình khai báo, sẽ không có ác hành đêm nay. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, nó không rên một tiếng!"
Tô Lập Quốc thở dài, trong mắt không ngừng thất vọng.
Ông nghe thấy tiếng cười của cô gái kia liền cảm thấy không đúng, đáng tiếc, lúc ấy Tô Minh Hiên cũng không chịu nói thật.
Ông vốn ký thác kỳ vọng cao ở con trai, cho nên khắp nơi yêu cầu nghiêm khắc, hi vọng tương lai con trai có thể tiếp nhận đại nghiệp của Tô gia, nhưng tâm tính con trai thế mà lại không chịu nổi như thế.”
Ông tức giận không phải vì con trai bị tà vật khống chế ra tay với mình, mà là con trai vì khoái hoạt nhất thời của bản thân, mà không để ý đến an nguy của Tô gia.
Cẩm y ngọc thực kết quả lại nuôi ra một tên phế vật!
Một loại thất bại thật sâu bao phủ lấy ông, cho dù đã từng làm ăn rớt xuống đáy cốc cũng chưa từng thất vọng như vậy.
“Cút, tao không muốn nhìn thấy mày nữa!" Ông xua tay, đuổi Tô Minh Hiên đi.
“Bố…”
Thân thể Tô Minh Hiên run lên, trong mắt ngấn lệ.
Nhưng Tô Lập Quốc chỉ lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.
Tô Minh Hiên tự biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, lê người, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
“Ông chủ tiểu Lục, chuyện xấu trong nhà làm cậu chê cười rồi." Tô Lập Quốc cười chua xót với Lục Phi.
"Tô đổng, thật ra việc này một người ngoài như tôi không có tư cách nói cái gì, nhưng chuyện nhà ông dù sao cũng là bởi vì tà vật mà gây ra. Tôi cảm thấy nội bộ Tô gia không nên oán giận lẫn nhau, muốn trách thì trách kẻ đã thiết kế ám hại Tô gia. Khiến cho cha con các người ly tâm, không phải đã hợp tâm ý bọn họ sao?"
Lục Phi nói xong, liền không quấy rầy nữa.
Dưới lầu, tài xế đã chờ, hộ tống Lục Phi về nhà.
Trên đường, thân thể Lục Phi thả lỏng.
Mẹ con nhà rắn cuối cùng cũng được giải quyết triệt để.
May mắn vượt qua, Tô gia bình an vô sự.
Bài học tối nay, cần phải nhớ kỹ!
Về sau, mặc kệ gấp gáp, cũng phải biết rõ ràng tà vật hoàn chỉnh mới có thể thu đi.
Lần này là anh may mắn, kịp cứu vãn.
Lần sau thì sao?
Trở lại tiệm cầm đồ, trong lòng Lục Phi kiên định, ngã đầu liền ngủ.
Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, Lưu Phú Quý mới gọi điện thoại tới.
"Anh em tiểu Lục, xin lỗi, đêm qua tôi ngủ thiếp đi, không nghe thấy điện thoại vang, cậu có chuyện gì tìm tôi à?"
“Không có việc gì! Đừng quấy rầy tôi ngủ.”
Lục Phi một câu cũng không muốn nhiều lời với ông ta, tức giận cúp điện thoại, nếu mình thật sự chờ ông ta trả lời tin tức, đồ ăn cũng nguội rồi.
Vẻ mặt Lưu Phú Quý mơ hồ, nhưng lại không tiện tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy Lục Phi.
Lục Phi ngủ đủ mới chậm rãi thức dậy, sau khi tùy tiện ăn chút gì đó, liền lấy da của mẹ con rắn ra nghiên cứu.
Con rắn nhỏ ở phương diện mị hoặc dị tính tựa hồ lợi hại hơn rắn mẹ.
Như vậy, hiệu quả của đôi da rắn này hẳn là xa không chỉ đơn giản là mê hoặc lòng người hoặc hút đào hoa, không biết còn có thể có tác dụng gì...
Tà vật có thể hại người, cũng có thể giúp người, điều kiện tiên quyết là phải biết rõ tác dụng chân chính của nó.
Lục Phi không định bán, giữ lại loại da rắn xà linh này, nói không chừng có diệu dụng.
Anh bỏ da rắn vào túi vải, lấy ra một cái chìa khóa vô cùng cổ xưa, đi tới nhà kho phía sau hiệu cầm đồ.
Nơi này cất giữ tất cả tà vật thu được từ khi khai trương tới nay.
Trước kia khố phòng đều do ông nội quản lý, không cho Lục Phi vào, anh cũng không biết trong này rốt cuộc tồn tại bao nhiêu tà vật.
Chìa khóa chuyển động, bụi bặm hơi rơi xuống, cánh cửa đen kịt bị đẩy ra.
Từng dãy kệ hàng cổ kính chỉnh tề đập vào mắt Lục Phi.
Lục Phi đi vào, thấy nhà kho chia làm hai khu vực.
Kệ bên trái chứa tà vật cầm hẳn, bên phải thì chứa tà vật cầm tạm.
Tà vật cầm hẳn hoàn toàn thuộc sở hữu của tiệm cầm đồ, mà tà vật cầm tạm, còn chờ chủ nhân chuộc lại.
Anh đặt da rắn ở trên chỗ trống trên kệ hàng bên trái, viết nhãn và ngày tháng dán lên, sau đó nhìn chung quanh một vòng, tò mò đi tới khu vực cầm tạm.
Nếu qua kỳ hạn vẫn chưa có người đến chuộc lấy, tà vật cầm tạm cũng liền triệt để thuộc về sở hữu của tiệm cầm đồ, phải dời đến khu cầm hẳn.
Lục Phi vốn tưởng rằng tà vật cầm tạm sẽ rất ít, không nghĩ tới trên kệ hàng nhiều vô số kể, dĩ nhiên cũng có mười mấy cái.
Trên nhãn hộp ghi rõ chi tiết điều kiện cầm đồ, thời hạn, v. v.
Trong đó có một món tà vật khoa trương nhất, vậy mà đã kinh điển vượt qua trăm năm còn chưa hết hạn.
Lục Phi hứng thú, mở hộp ra, một cỗ âm khí lạnh lẽo nhất thời vọt ra, bên trong im lặng nằm một khúc xương ngón tay tái nhợt.
Xương ngón tay người, đây là tà vật gì?
Nhìn thêm vài lần, liền có một loại cảm giác cả người run rẩy, tựa như bên trong cất giấu thứ gì đó cực độ khủng bố, Lục Phi vội vàng khép nắp lại.
Lại đi xem tà vật khác.
Trong hộp có một chiếc ô giấy dầu màu đen.
Trong hộp có bảy cái đinh tạo hình kỳ lạ.
Còn có một vò chất lỏng không biết là gì.
Đủ loại, không thiếu cái lạ.
Lục Phi kiểm tra nhãn mác trên hộp, có một số tà vật còn mấy chục năm nữa mới hết hạn, có một số thì còn mấy tháng.
Trong đó gần nhất chính là cây dù giấy dầu màu đen kia, chỉ còn hơn mười ngày.
“Những thứ này, thật sự sẽ có người đến chuộc sao?”
Trong lòng Lục Phi tràn ngập tò mò, lại nhìn thêm một hồi, liền trở lại khu cầm hẳn, chọn một món tà vật có thể trừ tà phòng thân.
Đây là chuyện anh đã đồng ý với Tạ Dao.