Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lớp trưởng cẩn thận thu dọn rác sau bữa ăn của mọi người, đóng gói rồi đem ra ngoài căn nhà bỏ hoang vứt. Khi trở lại, cô phát hiện cả nhóm đều đang đấu tranh với cơn buồn ngủ.


“Trông ai cũng buồn ngủ cả rồi~ Thế này đi, chúng ta sẽ luân phiên canh gác, mỗi người hai tiếng, như vậy mỗi người sẽ có sáu tiếng để nghỉ ngơi. La Địch hôm nay góp sức nhiều nhất, làm việc vất vả nhất, nên sẽ được ưu tiên ngủ trên giường. Ca đầu tiên để tớ trông, có lẽ vì tớ chưa phải làm việc nặng nhọc gì, nên tớ cũng chưa thấy buồn ngủ lắm.”


Hầu như ngay khi lớp trưởng vừa dứt lời, La Địch đã nằm ngả lưng trên một chiếc ghế mây và thiếp đi, thậm chí có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ.


Cao Vũ Hiên trải thảm chống ẩm xuống đất để làm chỗ ngủ, nhường toàn bộ chiếc giường lớn lại cho Anna.


Cũng hợp lý, vì với thân hình của Anna, cô thực sự khó mà ngủ ở nơi nào khác.


Trong căn nhà cũ kỹ này, nơi từng có người chết, đệm gối chẳng còn dùng được. Anna tháo hết mọi thứ trên giường, chỉ để lại khung giường gỗ, sau đó trải lớp thảm chống ẩm mang theo và miễn cưỡng nằm xuống.


“Tuổi trẻ thật tốt, ngả lưng một cái là ngủ ngay~”


Lớp trưởng đứng nhìn ba người trong phòng ngủ đã chìm vào giấc ngủ say, trên gương mặt cô không hề lộ chút mệt mỏi nào.


Âm thanh của cơn mưa lớn đập vào tường và mái nhà tựa như một loại tiếng ồn trắng tự nhiên, đồng thời cũng che lấp mọi tạp âm khác.


Lớp trưởng nhón chân nhẹ nhàng như đang múa ba lê, bước đi uyển chuyển khắp căn nhà. Kết thúc một điệu múa, cô tiến đến bàn trang điểm cũ kỹ trong phòng ngủ chính, lau sạch bụi trên gương, sau đó dùng khăn giấy lau kỹ chiếc lược gỗ cũ.


Tháo tóc đuôi ngựa, cô thoa một loại thuốc mỡ nào đó lên lược rồi từ từ chải tóc trước gương.


Trong gương, khuôn mặt lớp trưởng vẫn giữ nụ cười như thường lệ, từ lúc bắt đầu buổi thực nghiệm đến giờ, không hề có chút căng thẳng nào hiện lên trên gương mặt ấy.


Hoàng hôn buông xuống, màn đêm phủ kín trời.


Khác với thành phố luôn sáng rực dưới ánh đèn, ngọn đồi nhỏ ở vùng ngoại ô này đã chìm trong bóng tối.


Những dải đèn gắn trên tường và hành lang được cả nhóm lắp đặt từ trước phát huy tác dụng, giữ cho căn nhà luôn sáng.


21:00


La Địch, được phân công ca cuối, tỉnh dậy tựa như đã cài sẵn đồng hồ báo thức trong cơ thể.


Cứ nghĩ sẽ có ai đó đến đổi ca, nhưng thực tế là có ba đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn.


“Cậu tỉnh rồi à?” Lớp trưởng phấn khích hỏi.


“Sao mọi người...?”


“Mau lại đây~ Cao Vũ Hiên trong lúc canh gác đã phát hiện ra một bí mật của căn nhà, nên mới gọi cả bọn dậy. Vì biết hôm nay cậu đã mệt quá rồi, chúng tôi đợi thêm nửa tiếng mới đánh thức cậu.”


“Bí mật gì vậy?”


Lớp trưởng tỏ vẻ bí ẩn, đứng bên tường, dùng tay gõ nhẹ lên đó. Một âm thanh vang vọng rỗng tuếch truyền ra.


“Cao Vũ Hiên đã đo chiều dài hành lang và so sánh kích thước của phòng ngủ chính với phòng bên cạnh. Cậu ấy phát hiện giữa hai căn phòng còn một khoảng trống khá lớn, đủ để làm thành một căn phòng bí mật. Khả năng cao là có một căn phòng ẩn ở đây, nhưng chúng ta chưa tìm được công tắc. Có thể chủ nhân trước đây của căn nhà đã tháo công tắc đi rồi.”


La Địch cũng dùng tay gõ lên tường, “Nghe như bức tường này không quá dày, chúng ta có thể phá nó ra được chứ?”


“Đúng vậy~ nhưng bọn tôi sợ làm ồn, đánh thức cậu nên chưa động vào thôi!”


Lớp trưởng khéo léo xoay người, hai cánh tay đưa sang bên trái, chỉ về phía "cô bạn thân" của mình.


Anna, tay cầm chiếc búa tạ cũ kỹ, đã sẵn sàng để phá tường. Xét theo độ mòn của búa, rõ ràng dụng cụ này được tìm thấy trong căn nhà.


Cô dồn sức mạnh vào toàn bộ cơ thể, xoay hông, vung tay…


Bang!


Sức mạnh phi thường. Chỉ một nhát, tường đã nứt ra nhiều vết, điểm va đập thậm chí bị lõm sâu vào bên trong.


Không dừng lại, cô vung thêm một nhát.


Rầm!


Nhát búa thứ hai tạo ra một lỗ hổng lớn cỡ nắm tay trên bức tường, đủ để nhìn thấy bóng tối mịt mù bên trong.


Bóng tối ấy không phải là thứ quen thuộc. Với những người lớn lên giữa ánh đèn thành phố, cái cảm giác đen kịt không chút ánh sáng này khiến họ cực kỳ khó chịu.


Thấy thế, lớp trưởng nhanh chóng ném một quả cầu phát sáng kích hoạt bằng va chạm vào trong.


Pạch!


Quả cầu phát ra ánh sáng trắng, nhưng kỳ lạ thay, ánh sáng phản chiếu lại từ trong căn phòng là ánh đỏ.


Anna tiếp tục phá tường.


Rầm!


Nhát búa thứ ba khiến bức tường đổ sụp, gạch vỡ rơi xuống ào ạt. Căn phòng bí mật hiện ra hoàn toàn, kèm theo đó là một mùi hôi thối kinh khủng xộc thẳng vào mũi.


Khác với mùi phân hủy thuần túy ở sân sau, mùi hôi từ đây còn pha lẫn mùi hương của nhang đèn.


Sàn căn phòng phủ đầy xác chim quạ. Quả cầu phát sáng trước đó rơi trên đống xác chết, khiến căn phòng hẹp không còn lấy một chỗ đặt chân sạch sẽ.


Tường của căn phòng bị nhuộm một màu đỏ sậm bởi máu quạ. Phía sâu trong phòng, một bàn thờ nhỏ được phủ khăn vàng hiện ra.


Trên bàn thờ có: Một chiếc đèn dầu bằng kim loại, trái cây cúng đã thối rữa, những cây nhang cháy hết phân nửa, bùa vàng chưa sử dụng, và một bức ảnh gia đình.


Đây là lần đầu tiên cả nhóm tìm thấy hình ảnh về gia đình chủ cũ của căn nhà. Tuy nhiên, những vật dụng quan trọng để hành lễ dường như đã bị mang đi trước đó.


Một chi tiết đáng chú ý khác là trên trần căn phòng có bốn chiếc móc câu ở bốn góc hình chữ nhật, dường như để treo thứ gì đó.


Cao Vũ Hiên lập tức dùng kiến thức trong sách vở và bên ngoài để phân tích: “Có lẽ nơi đây từng được sử dụng để luyện thi... Nếu tôi đoán không sai, bốn chiếc móc này chắc là để treo quan tài.”


“Luyện thi sao?”


Mọi người lập tức nhớ đến bốn thi thể treo trên cây hoè ở sân sau, đặc biệt là xác cụ già treo ở vị trí cao nhất, khó xử lý nhất.


La Địch tinh mắt phát hiện ra điều bất thường trên bức ảnh gia đình đặt trên bàn thờ. Hắn nhanh chóng dùng túi nylon bọc giày, giẫm lên xác quạ để lấy bức ảnh xuống.


“Cái này là...”


Cả nhóm sững người khi nhìn bức ảnh.


Trong bức ảnh, có năm người: Hai thanh niên nam nữ, một người phụ nữ trung niên, một cụ già.


Đây chính là bốn thi thể mà họ đã xử lý trên cây hòe.


Nhưng giữa họ còn một người nữa: Một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, mặc áo vải thô.


Dù bức ảnh đen trắng cũ kỹ khá mờ, nhưng có thể nhận ra người đàn ông này trông rất tệ, có vẻ đang mắc bệnh nặng. Đứng sau chiếc xe lăn, đẩy nó chính là cụ già được treo ở vị trí cao nhất trên cây hòe.


Lớp trưởng nhanh chóng kết nối mọi manh mối: “Quả nhiên! Tớ đã bảo rồi mà, cụ già và người phụ nữ trung niên tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, làm sao là vợ chồng được. Hóa ra, ông cụ là quản gia ở đây. 


Người đàn ông mắc bệnh này mới là chủ nhân thực sự của căn nhà. Có vẻ ông ta tinh thông đạo pháp nào đó, nhưng vì bệnh tật hành hạ, tuổi thọ chẳng còn bao lâu, nên đã quyết định luyện hóa cơ thể mình. Toàn bộ gia đình ông ta trở thành một phần trong quá trình luyện thi này.


Chủ nhân chắc đã dùng bùa chú để khống chế gia đình mình hoặc thay đổi ý thức của họ, đồng thời dạy họ các bước luyện thi từ trước.


Giai đoạn đầu tiên diễn ra tại căn phòng bí mật này. Thi thể được đặt vào quan tài, treo lên để hút âm khí từ máu quạ. Sau khi hoàn tất, cả gia đình sẽ cùng khiêng quan tài đến nơi luyện thi chính.


Có khả năng cao nơi đó là một hang động bí mật nào đó. Sau đó, gia đình này bày trí tang lễ trong nhà, giết heo bò ở sân sau. Khi mọi thứ sẵn sàng, họ cùng nhau treo cổ tự sát.


Xác heo bò và người tự tử dưỡng cây hòe, âm khí từ rễ cây truyền xuống dưới, hoàn thiện bước cuối cùng của việc luyện thi. Nhưng tiếc rằng tất cả đã bị chúng ta, những vị khách không mời, phá hỏng.


Nghi lễ bị gián đoạn, rất có thể người đàn ông trong bức ảnh đã thoát khỏi quan tài sớm hơn dự kiến. Biết đâu ông ta đã quay trở về căn nhà này.”


Lời của lớp trưởng như tảng băng đè lên lòng ngực mọi người, khiến họ lạnh đến tận xương sống. Không ai nói gì, tất cả đều đồng loạt quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng ngủ được bịt kín bằng giấy dán.