Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Gửi thời gian ngàn năm sau.

Tại kinh thành Đại Tùy.

Dường như chuyện xưa chỉ còn tồn tại trong miệng của những người kể chuyện.

Ánh mặt trời dịu dàng lan toả, len lỏi giữa những mái nhà ngói xanh, tường đỏ.

Từng nụ cười trên khuôn mặt mọi người đều nhẹ nhàng thanh thản, không chỗ nào là không phản ánh sự phồn vinh thịnh vượng của kinh thành.

Cho dù thời gian đã trôi qua ngàn năm nhưng ánh sáng cuối chiều của Nữ Đế để lại cho Đại Tùy vẫn còn toả sáng.

Cảnh Dục đã từ quan.

Trong mắt hắn, thời đại thuộc về bọn họ đã qua.

Nhớ tới khi còn trẻ ước mơ của hắn chính là vươn tới đỉnh cao, từng quyết tâm trở thành người số một trên thiên hạ.

Hiện giờ chuyện hắn thích làm nhất chính là cầm theo lồng chim, đi uống trà, xem một vở kịch, phơi nắng, tận hưởng ánh mặt trời, hoặc là nghe một đoạn truyện xưa từ miệng của những người kể chuyện.

Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn thích uống rượu hoa nữa, cũng không muốn đi quá xa, chỉ thích ở một nơi quen thuộc.

Cảnh Dục cảm thấy mình có thể đã thật sự già rồi, trên thực tế theo như tuổi thọ của Tiên Nhân cảnh giới Cửu Cảnh mà nói, hắn hiện tại vẫn không tính là già. Thậm chí có thể nói, hắn còn rất trẻ.

Nhưng không biết có phải vì những trận đại chiến ở Trấn Yêu Quan đã tiêu hao hết tinh thần của hắn hay không, dẫn đến sau đó hắn làm cái gì cũng đều không còn hứng thú.

Như thường ngày, hắn cầm theo lồng chim, đi tới quán trà.

Hôm nay có một gánh hát đến quán trà, vì thế quán trà đông người hơn bình thường.

Cảnh Dục đã đặt chỗ từ trước.

Nghe nói gánh hát này rất nổi tiếng ở vùng Giang Nam, không ít quan to, người giàu có ở kinh thành chi trả rất nhiều bạc mời họ tới hát hí khúc, nhưng họ đều từ chối.

Nghe nói ông chủ quán trà này có chút giao tình với gánh hát, vì thế mới có thể mởi được.

Cảnh Dục không lựa chọn ngồi ở phòng riêng trên lầu hai, hắn rất không thích xung quanh yên ắng, không có người nói chuyện.

Hắn cắn hạt dưa, trò chuyện thoải mái với những người khác xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, gánh hát bước lên sân khấu.

Buổi biểu diễn đầu tiên hôm nay là “Trấn Yêu Quan”, được cải biên chuyển thể từ cảnh chiến trường diễn ra từ ngàn năm trước tại Trấn Yêu Quan.

Nghe từng câu hát trong vở kịch được trình diễn, quần chúng xung quanh phát ra tiếng hoan hô khen ngợi.

Trên sân khấu, khúc hí nhỏ diễn giải câu chuyện chứa đựng cảm xúc bi thương, vui vẻ, ly biệt, gặp lại, dưới sân khấu mọi người đều đắm chìm trong những cảm xúc này.

Tay Cảnh Dục đang cầm tách trà cũng phải dừng lại, sắc mặt không khỏi ngây dại.

Hắn biết kết cục của câu chuyện này, nhưng mỗi một lần nghe xong hắn vẫn không nhịn được muốn nghe lại một lần nữa.

Khi Lý Bình An hát ra đoạn ca từ đầy nhiệt huyết đó, nửa đầu câu chuyện đã dần dần hạ màn.

Nửa sau câu chuyện là cuộc chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc.

Cuối cùng sau khi Nhân tộc đánh lui cuộc tấn công của Yêu tộc, Trấn Yêu Quan trở về cố đô xưa, toàn bộ câu chuyện đến hồi kết thúc...

Chỉ là câu chuyện trên sân khấu dừng lại ở giây phút vui sướng.

Nhưng đây là cuộc sống thực tế.

Cảnh Dục rất lâu không lấy lại được tinh thần.

Vì thắng lợi đó, bọn họ đã phải trả giá quá nhiều, đánh đổi quá nhiều, cũng hy sinh quá nhiều.

Cho đến khi khúc hí kết thúc, khán giả xung quanh giải tản, không còn khách nào trong quán trà nữa.

Cảnh Dục mới lại xách lồng chim lên, thảnh thơi đi ra ngoài.

Những người bạn cũ hoặc là đã ra đi hoặc là mỗi người bận rộn chuyện của riêng mình.

Trường Thanh vẫn tọa trấn tại Trấn Yêu Quan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc đời này hắn sẽ không rời khỏi nơi đó.

Bốn cô câu bé ngày trước Triệu Linh Nhi, A Lệ Á, Bàn Tuấn, Vương Nghị theo Lý Bình An xuôi phương Nam cầu học. Ngoại trừ Bàn Tuấn, ba người khác đều ở lại Trấn Yêu Quan......

Đúng rồi, thanh niên nói lắp Tần Thời cũng đã thành hôn. Người hắn lấy là một cô nương người Nam Cương, họ còn tổ chức lễ cưới ở Long Hổ Sơn.

Nghe nói Thanh Phong, Phong chủ Thông Thiên Phong của Thục Sơn và Cố Tây Châu kết bạn cùng nhau đi chu du khắp Cửu Châu.

Nghe nói chưởng giáo mới của Đạo môn họ Bùi, tên là Bùi Thập Nhị.

Nghe nói sau này, Yến Thập Tam tiếp nối Cố Tây Châu, trở thành vị Nhân tộc thứ hai bước vào cảnh giới võ phu Cửu Cảnh.

Vị tân nhiệm môn chủ Thục Sơn lại là một con đại bàng .....

Nghe nói hiện giờ Đông Tuyết Viễn đã tràn đầy cỏ thơm hoa đẹp, liễu xanh chỉ vàng, trời trong nắng ấm.

Ngàn năm trước, bởi vì trận chiến của Lý Bình An tại trấn nhỏ khiến cho trấn nhỏ biến mất, tuyết đông vạn năm không tan đã dần tan ra.

Lại nghe nói cây hoa quế đầu tiên ở Đông Tuyết Viễn là do một con mèo con trồng xuống.

Hôm nay gieo hạt giống ngày sau hái quả.

Hiện nay, cây hoa quế kia đã trưởng thành, trở thành một thế lực hùng mạnh đem đến rất nhiều cơ hội cho người hữu duyên.

Cũng bởi vì sau trận chiến đó, hoàn cảnh cánh đồng tuyết biến đổi rất lớn.

Kết quả, Đông Tuyết Viễn đã thành lập một vương triều thống nhất.

Theo sử sách của họ ghi lại: Trước năm Chính Đức hai mươi tám, có một vị Tôn giả đến đây ban cho bộ lạc thần lực.

Sau đó, ngài đi đến vùng Lĩnh Bắc, nơi giao tranh của Thần Ma, tạo ra biến đổi lớn trong thiên địa. Cánh đồng tuyết phát sinh hiện tượng lạ, băng tuyết tan chảy......

Từ đó về sau, biểu tượng một người, một trâu, một mèo đã được toàn bộ người dân tộc phía đông đời đời tôn kính qua nhiều thế hệ...

Những câu chuyện này đều đã xảy ra trước đó, sau này Cảnh Dục nghe được vẫn cảm thấy thú vị.

Về phần Lý Bình An, nghe nói hắn chưa chết.

Còn nghe nói sau đó, Lý Bình An đi tới kinh thành một chuyến, gặp Nữ Đế lần cuối cùng. Sau đó, Lý Bình An biến mất, không ai biết hắn đi đâu.

“Hắn đúng là kẻ không có lương tâm, cũng không thèm ghé thăm ta lần nào.”

Cảnh Dục cảm thán thở dài.

Thực ra, hắn rất muốn gặp lại người bạn cũ này, con người càng già càng dễ hoài niệm.

Hắn không muốn nói chuyện về cuộc chiến kinh thiên động địa kia, không muốn nói về tương lai Nhân tộc.

Hắn chỉ muốn ôn lại những chuyện quá khứ đã qua với người bạn cũ, lắng nghe nhau nói về những trải nghiệm trong những năm qua.

Người đó chẳng bao giờ rảnh rỗi, chắc chắn trong mấy năm qua người đó đã gặp rất nhiều người và biết nhiều câu chuyện thú vị.

Xung quanh tiếng người đông đúc ồn ào, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua những khe hở nhỏ.

Thời gian trôi qua rất chậm chạp.

Hả?

Dưới ánh mặt trời là hình bóng quen thuộc lại hơi có chút xa lạ, đang đứng ở nơi đó.

“ Ưm mò......”

Tiểu Ngưu đã trở thành lão Ngưu, kêu lên một tiếng, dường như là chào hỏi với Cảnh Dục.

Bên cạnh nó còn có một cô bé mặc quần áo màu đỏ, đeo túi xách nhỏ, đội mũ trùm đầu, chớp chớp đôi mắt to lấp lánh.

Trong miệng người áo xanh ngậm một cọng cỏ dại, trên đầu đội chiếc nón cỏ, ngẩng đầu nhìn lên.

“ Chào, lâu rồi không gặp ~”

Chương trước