Kỷ Nguyên Thần Thoại (DỊCH FULL)

Chương 87. Kỷ nguyên thần thoại, ta tiến hóa thành cự thú cấp Hằng Tinh 87

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đợi đến khi Trần Sở đến cửa khu thắng cảnh, hắn phát hiện mình đến muộn nhất, Lâm Tuyết, Hạ Hữu Huy, Lạc Phi cùng Lục Hải Đào, Lý Văn Văn đã ở đó chờ hắn.

Ngoài ra, còn có Lâm Vũ và một nam một nữ từng gặp trong cuộc thi xếp hạng.

Trần Sở ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, hôm nay xe buýt hơi tắc.”

Lâm Tuyết không thèm để ý nói: "Không sao, chúng ta cũng mới đến không lâu, hơn nữa còn hẹn lúc mười giờ, bây giờ còn mấy phút nữa, không tính là muộn.”

Hôm nay, Lâm Tuyết mặc áo thun ngắn tay màu trắng, bên dưới mặc quần jean bó sát, eo thon chân nhỏ thẳng, mái tóc dài màu tím được buộc gọn bằng kẹp tóc sau ót.

Lại thêm khuôn mặt tuyệt mỹ kia, cả người lộ vẻ lão luyện, toàn thân tản ra khí chất thiếu nữ xinh đẹp.

Những người khác cũng ăn mặc vô cùng thoải mái, chẳng hạn như Hạ Hữu Huy và Lục Hải Đào cũng giống Trần Sở, đều là áo phông, quần thoải mái và giày thể thao.

So với nam sinh, nữ sinh ăn mặc đẹp mắt hơn rất nhiều.

Ví dụ như Lạc Phi, hôm nay mặc một bộ quần áo hai lớp, bên ngoài là tơ tằm màu trắng trong suốt, áo phông màu đỏ bên trong bó sát thân thể, có vẻ eo thon, ngực nở.

Phía dưới là quần lửng thẳng tắp, lộ ra cổ chân trắng nõn và đôi chân nhỏ linh lung mang giày cao gót màu bạc.

Tóc cũng như thường ngày, tóc được chải sau đầu, dùng dây tơ hình bướm màu trắng buộc lại, tóc mái trên trán rủ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn như mỡ đông.

Hơn nữa, trên cổ nàng còn đeo một cái vòng cổ thủy tinh màu bạc, trên tai cũng đeo một đôi khuyên tai bướm màu bạc, dưới ánh mặt trời, cả người nàng như đang phát sáng.

Hôm nay, thiếu nữ ăn mặc tinh xảo xinh đẹp khiến Trần Sở có cảm giác kinh diễm.

Đối mặt với ánh mắt nhìn thẳng của Trần Sở, Lạc Phi thoáng có phần ngượng ngùng, ánh mắt lấp lánh, làm bộ lơ đãng vén tóc bên tai, hơi quay đầu.

Đúng lúc này, một thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt Lâm Tuyết, tuyệt mỹ, nhưng tóc có màu lam đi tới, mỉm cười nói: "Chào bạn học Trần, ta là Lâm Vũ lớp chín.”

Khác với Ban trưởng Lâm Tuyết, người có khí chất cao lãnh như nữ vương, làm việc quyết đoán, giọng nói của Lâm Vũ rất dịu dàng, như cách ăn mặc của nàng.

Váy liền áo màu xanh trắng đan xen, tóc dài mềm mại khoác trên vai, toàn thân đều tản ra khí chất mềm mại tuyệt mỹ, khiến người hắn cảm thấy rất thoải mái.

Người ta chủ động chào hỏi, Trần Sở tất nhiên cũng mỉm cười nói: "Chào Lâm đồng học, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, thập phần vinh hạnh.”

"Vì sao lại là ngưỡng mộ đã lâu?” Lâm Vũ chớp chớp đôi mắt đẹp, có phần tò mò.

"Bởi vì…”

Khụ! Khụ!

Trần Sở vừa muốn nói đã sớm nghe qua danh tiếng của nàng, Hạ Hữu Huy ở bên cạnh đã vội ho khan hai tiếng, không khỏi đổi giọng nói: "Bởi vì Ban trưởng.”

"Chúng ta đã sớm nghe nói Ban trưởng còn có một muội muội, thiên phú trác tuyệt như nàng, người cũng xinh đẹp, hơn nữa đều tiến vào top 50 tân sinh.”

Đối mặt với lời khen ngợi của Trần Sở, Lâm Vũ cười dịu dàng, giới thiệu bạn của cô một chút, cô gái xinh đẹp tên là Giang Giai Mộng, còn chàng trai là Tề Lỗi.

Sau khi mọi người quen biết nhau, Ban trưởng Lâm Tuyết lấy ra chín tấm vé vào cửa, chia cho mọi người, rồi xếp hàng tiến vào khu thắng cảnh.

"Oa! Thật nhiều hoa sen.”

Vừa tiến vào khu thắng cảnh, Lý Văn Văn đã kinh hô, chỉ thấy trên mặt hồ lớn nhỏ phía trước, vô số lá sen xòe ra, từng đóa hoa sen trắng, hồng, đỏ lay động.

Giữa biển hoa lá sen vô biên vô tận, từng cây cầu gỗ vắt ngang bốn phương tám hướng, phía trên toàn là du khách đến ngắm hoa.

Cảnh đẹp như vậy khiến ai nấy đều cảm thấy thư thái, tâm trạng khoan khoái.

"Mau lên, chúng ta đi xem biển hoa màu hồng nhạt đằng kia trước."

"Ta có mang theo máy ảnh."

"Ta cũng mang, lát nữa chụp vài tấm cho đẹp."

So với đám nam sinh điềm tĩnh, đến cả Lạc Phi cũng hưng phấn hẳn lên trước cảnh sắc này, lon ton chạy theo sau Lâm Tuyết và những người khác.

Một đám thiếu nữ cười nói vui vẻ thu hút không ít ánh nhìn, nhất là khi trong đám đó có một cặp song sinh dáng người cao ráo, dung mạo tuyệt mỹ.

Ngoài ra còn có Lạc Phi xinh xắn tinh xảo, bấy nhiêu nữ nhân chất lượng cao đứng chung một chỗ nghiễm nhiên đã là một phần phong cảnh.

Hạ Hữu Huy huých vai Trần Sở: "A Sở, có động tâm không?"

"Ngươi động tâm cái gì?" Trần Sở vờ như không hiểu.

"Đừng giả bộ nữa A Sở, chẳng lẽ ngươi không động lòng với Ban trưởng và muội muội của nàng sao? Song sinh đó, lại còn xinh đẹp nữa chứ." Nói đến đây, Hạ Hữu Huy cười khà khà, nom có phần bỉ ổi.

Trần Sở cạn lời: "Lão Hạ, ngươi đừng có bỉ ổi như vậy được không, hơn nữa cứ xinh đẹp là phải động lòng sao? Không thể dùng ánh mắt tán thưởng ngắm nhìn à?"

"Với lại, ta mới năm nhất, tu luyện cũng chỉ vừa mới bắt đầu, giờ chẳng phải nên dồn hết tâm trí vào tu luyện sao?"