Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Nếu chủ nhân của thanh kiếm kia vẫn còn trên nhân thế, vậy thì vì sao lúc trước khi vị trưởng lão nọ tiến vào bí cảnh, đối phương lại không hiện thân ngăn cản?” Khương Tĩnh bình tĩnh phân tích.
Phải biết rằng, trưởng lão của Kiếm Tông đều là tồn tại Phản Hư cảnh, coi như là kiếm tu Hợp Đạo cảnh hoặc cảnh giới cao hơn cả Hợp Đạo cũng không thể mặc kệ một gã kiếm tu Phản Hư cảnh tiến vào bí cảnh dưỡng kiếm của mình mới đúng chứ?
“Nói cũng đúng.” Từ Hình cười cười: “Có lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi.”
“Sư huynh và sư tỷ cần chuẩn bị bao lâu?”
“Bên ta lúc nào cũng có thể.” Khương Tĩnh thản nhiên nói: “Nhưng thương thế của Lý sư đệ cần điều dưỡng bao lâu?”
“Ta chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao.” Lý Phong kéo băng gạc một cái, một tia kiếm khí trực tiếp cắt đứt nó, để đống vải vụn lả tả rơi xuống đất. Chỉ thấy bên dưới lớp băng gạc kia cái đầu gã to hẳn ra, sưng u lên giống như cái đầu heo, bên trên phủ đầy vết tích xanh đen, mắt phải còn sưng phù đến mức không mở ra được.
“Tạo hình này của ngươi nhìn rất thú vị, trông còn buồn cười hơn vừa nãy.” Từ Hình lên tiếng đánh giá.
Khương Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ của gã như thế cũng suýt cười ra tiếng, nhưng nàng vẫn có thể nhịn được: “Người tập kích sư đệ là thể tu à?”
“Phải.”
Nếu không phải thể tu thì với chút thương thế như vậy, đã khôi phục từ lâu rồi. Phải biết rằng, mỗi thể tu đều tu hành một loại pháp môn kình lực đặc biệt, khiến cho thương thế do bọn họ tạo ra rất khó khôi phục, nhất là ngoại thương. Cũng không biết vị thể tu nào đã sáng tạo ra loại pháp môn này nữa, đúng là điên rồ!
“Nhưng không sao, thể tu tập kích ta đã cho ta phục dụng một viên đan dược, tuy những vết thương ngoài da này còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại bình thường, nhưng chúng đã không còn gây ảnh hưởng gì đến chiến lực nữa.” Lý Phong Bình lại lấy ra băng gạc mới, quấn từng vòng quanh đầu.
Để thế này còn không bằng tiếp tục quấn băng!
“Bên phía Tam Đao sư huynh có cần thời gian chuẩn bị không?”
“Không cần.”
...
Mấy phút sau, ba người rời khỏi tòa nhà Tạp Sự Đường, đi tới một nơi trống trải rồi cùng nhau bay thẳng lên bầu trời. Tuyến đường ngự kiếm của tu sĩ Nguyên Anh cao hơn Trúc Cơ rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ có thể trông thấy từng tia lưu quang lướt nhanh đi.
Lý Phong Bình dẫn đường bay phía trước, Khương Tĩnh theo sát phía sau, Từ Hình thì không nhanh không chậm đi cuối cùng, tốc độ của ba người trong số độn quang lui tới cũng không tính là quá nhanh.
Bay như vậy cũng không phải do Lý Phong Bình tu luyện phương pháp độn kiếm không tốt, phương pháp ngự kiếm của Kiếm Tông vốn là thiên hạ vô song, vượt xa pháp môn ngự vật bình thường. Sở dĩ gã phải giảm tốc độ như vậy chủ yếu là vì tấm gương bị bắt do vượt quá tốc độ của hai vị sư huynh kia...
Hừm...
Phải ổn thỏa một chút mới được.
Ngay cả khi đã cẩn thận làm như vậy, thì với tu vi Nguyên Anh kỳ, tốc độ của bọn họ cũng không tính là quá thấp, cả nhóm vẫn bay đi với tốc độ cực nhanh.
Không lâu sau, ba người đã bay đến đỉnh núi có bí cảnh ở ngoại ô thành phố Huyền Kiếm. Chỉ thấy nơi này là một mảnh cỏ cây tươi tốt, chim chóc đua nhau hót vang, hổ lang vượn khỉ đồng thời gầm rú, thậm chí còn có thể trông thấy con rắn to như thùng nước chậm rãi trườn qua, nhưng đương nhiên, chúng nó đều là phàm thú, bên trong không có yêu vật tinh quái ẩn thân.
Ba người giảm tốc độ, hạ xuống giữa núi rừng, lại tiếp tục đi dọc theo đường núi lên trên, cuối cùng mới đi đến bên cạnh một tảng đá lớn nhô ra ngoài.
Lúc này, đã có không ít mãnh thú cảm nhận được động tĩnh, cả đám lặng lẽ đuổi theo ba người, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
Tu hành giả phun ra nuốt vào linh khí khiến cho một thân máu thịt của bọn họ có sức hấp dẫn rất lớn đối với mãnh thú yêu vật.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh vang lên, uy áp pháp lực của Nguyên Anh kỳ khuếch tán ra ngoài. Rất nhiều mãnh thú lập tức bị khí tức khủng bố này dọa sợ, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, vội quay đầu chạy tứ tán. Mãi cho đến khi đám mãnh thú ngấp nghé xung quanh đều chạy hết, Lý Phong Bình mới thu hồi uy áp pháp lực.
“Phần lớn đám mãnh thú trên núi này đều có khí tượng thành tinh hóa yêu, nhưng lại không có bất cứ một con thú nào thành tinh cả.” Khương Tĩnh đã nhận ra điều bất thường. Chuyện này vô cùng bất hợp lý, nơi này linh khí sung túc, không thể có chuyện như vậy mới đúng.
Hơn nữa, nàng cũng chưa từng nghe nói đến người nào định kỳ đi đến tiêu diệt yêu vật bên trong ngọn núi này .
Nhanh như vậy đã nhận ra điều bất thường, cũng không tệ.
“Bởi vì khí tượng của chúng đã bị cắt đứt.” Đối với loại đệ tử hậu bối coi như có triển vọng này, Từ Hình cũng không ngại nói nhiều hơn mấy câu.
Hả?
Khương Tĩnh khẽ giật mình hỏi lại: “Tam Đao sư huynh còn am hiểu phương pháp vọng khí ư?”
“Hiểu sơ thôi.” Từ Hình mỉm cười, lại tiếp tục giải thích, “Mà nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện này chính là mục đích của chúng ta lần này.”