Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Mà thôi, nếu đã muốn gặp ta, vậy thì giúp ngươi một tay vậy.” Từ Hình giơ tay, nhẹ nhàng điểm một cái về phía trước mặt.
Vù vù ~
Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, sau khi hắn làm xong chuyện này, luồng thần niệm mênh mông kia đã bao phủ toàn bộ khu chung cư. Nhưng sau khi quét mắt một vòng lại không phát hiện được điều gì, thần niệm kia đành phải thu về.
...
Trong khu chung cư, Trương Tu đang cẩn thận tới gần mục tiêu, vừa đi tới phụ cận, một tầng sức mạnh mỏng manh chợt xuất hiện, có ý đồ muốn vặn vẹo giác quan của gã.
Đây là trận pháp.
Trước khi đến đây, Trương Tu đã điều tra rồi, loại trận pháp cấp độ này còn không ngăn được tu hành giả Luyện Khí kỳ nữa là gã?
Chẳng mấy chốc Trương Tu đã đi tới bên tường, bàn tay nhanh chóng bấm một đạo pháp quyết.
Thuật xuyên tường.
Sau đó, gã đi thẳng qua bức tường trước mặt, vách tường có đặc tính cấm pháp lại giống như vật trang trí, dễ dàng bị gã xuyên qua. Đi vào bên trong, vì nơi này không bật đèn nên nhìn qua có phần u ám, thậm chí còn khá âm trầm.
‘Tiếp tục, không thể chậm trễ nữa.’
Vì tiết kiệm thời gian, gã liên tiếp xuyên qua mấy vách tường, đi thẳng tới phòng khách. Phòng khách trống rỗng, ánh trăng chiếu vào lại mang đến một chút ánh sáng cho nơi này.
“Tự ý xông vào nhà dân hẳn là phạm pháp, nhưng ta vẫn muốn nói một câu.”
Giọng nói đột nhiên truyền vào tai khiến da đầu Trương Tu tê dại, chỉ thấy phía trên chiếc ghế sa lon vốn trống rỗng không người kia lại đột ngột có thêm một nam tử thoạt nhìn dung mạo còn rất trẻ, đang mỉm cười nhìn gã.
“Chào buổi tối.” Rõ ràng là người kia không làm gì cả, nhưng Trương Tu vẫn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Không được! Phải trốn ngay!
Gã trực tiếp phóng tới vách tường bên cạnh.
Với cảnh giới của gã, sau khi lao ra từ nơi này, chỉ trong vòng hai giây là có thể rời xa khu chung cư rồi. Nhưng ngay sau đó gã lại kinh ngạc phát hiện, bất kể gã cố gắng như thế nào thì khoảng cách vẫn không hề thay đổi.
“Vất vả như vậy mới đến trước mặt ta, sao phải vội vàng rời đi như thế?”
Sau cơn choáng váng, rốt cuộc Trương Tu cũng tỉnh táo lại, chợt thấy mình vẫn đứng ở vị trí cũ, sắc mặt gã dần trở nên khó coi.
Ảo trận!
Ảo trận này còn cực kỳ cao minh, ngay cả việc bản thân trúng chiêu lúc nào gã cũng không rõ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Không còn gì để nghi ngờ nữa, cảnh giới của đối phương đã vượt xa gã, nhưng Tiểu Lộ sao lại có liên quan với tu hành giả cấp bậc này?
“Ta ư? Theo ý nghĩa nào đó thì ngươi hẳn là người đầu tiên phát hiện ta xuất quan đấy.” Từ Hình cũng không giấu giếm.
Đoàng!
Trong đầu như có tiếng sấm sét nổ đùng đoàng, ngay cả thần hồn cũng đang run rẩy.
Trên thực tế, Trương Tu đã từng nghĩ Từ Hình là tu hành giả tới đây vì vị đại tu kia xuất quan, nhưng chưa từng nghĩ đối phương vốn là vị đại tu sĩ vừa xuất quan ấy!
Vấn đề là vì sao lại như vậy?
Vì sao Tiểu Lộ lại có liên quan tới một vị cổ tu vừa xuất quan?
“Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thấy hai anh em các ngươi có duyên với ta nên mới truyền cho nàng một vài thứ, để con đường tu hành của nàng thuận lợi hơn một chút mà thôi.”
Trong lòng Trương Tu dù không tin lời Từ Hình nói, nhưng vẫn chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối, nhưng con đường tu hành của Tiểu Lộ vốn đã thuận lợi hơn phần lớn tu hành giả khác rồi, vậy nên...”
Mới nói được một nửa Trương Tu đã dừng lại, vội vàng dùng kinh hãi nhìn Từ Hình. Không, nói chính xác hơn là gã đang nhìn viên hồng ngọc có hình dáng như giọt nước trong tay hắn.
Thứ tương tự ở bên trong nhẫn trữ vật của gã, biến mất rồi!
Gã nhanh chóng sờ soạng trên người một phen, cũng không có!
“Thì ra là thế, ta đang nghĩ vì sao chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế, nàng lại có thể tu thành thức thứ nhất của《Lưu Vân Kiếm Pháp》rồi.” Từ Hình chặc lưỡi một tiếng: “Thú vị đấy, thậm chí có người còn nghĩ đến việc dùng phương pháp này để lợi dụng máu của đám tồn tại kia.”
Máu?
Chẳng lẽ vị cổ tu vừa xuất quan này lại biết bản chất của viên hồng ngọc kia là gì?
“Phương pháp chế tác thứ này vô cùng tinh xảo, nhưng không nên sử dụng như cách ngươi đang làm.” Từ Hình nhìn về phía gã, bỗng nhiên lại đặt câu hỏi: “Cần ta giúp ngươi một phen không? Nhưng sau khi dùng qua, có lẽ 'hình dạng' của thứ này sẽ biến mất đấy.”
“Không dám làm phiền tiền bối.”
Đây là vật duy nhất cha mẹ gã để lại, đương nhiên gã không thể để nó biến mất, hơn nữa quá trình làm cho nó biến mất còn phải nhờ vào tay một vị tu hành giả Thượng cổ mà bản thân vốn không hiểu rõ.
“Cũng đúng, với cảnh giới hiện tại của ngươi, đúng là tác dụng của thứ này khá có hạn.” Nói xong câu đấy, viên hồng ngọc trong tay Từ Hình đã biến mất: “Đã trả về chỗ cũ rồi.”
Trương Tu vội vàng kiểm tra một phen, lại thấy viên hồng ngọc kia đang lẳng lặng nằm trong nhẫn trữ vật của mình, như thể nó chưa bao giờ rời đi.
Một tia hàn ý trực tiếp xông thẳng lên đầu.
Rốt cuộc đối phương là đại lão cấp bậc gì thế này?