Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi (Dịch)

Chương 43. Một Trăm Lẻ Hai Lần Tử Vong?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Và không có gì ngạc nhiên xảy ra, đúng như dự đoán, thanh trường kiếm kia đã xuyên qua yết hầu Trương Vân Lộ, thọc ra cạnh cổ mà không gặp phải một chút trì hoãn nào.

Nhưng nàng vẫn chưa dừng lại, nàng vừa dùng một tia linh lực còn sót lại để bảo vệ sinh cơ của bản thân.

Phốc!

Đoản kiếm trong tay Trương Vân Lộ đâm vào gương mặt với ngũ quan mơ hồ của hư ảnh kiếm tu, xem vị trí đại khái là con mắt, sau đó dùng sức xoắn một cái!

【Đánh chết kẻ địch – kiếm tu Luyện Khí tầng chín,《Lưu Vân Kiếm Pháp》viên mãn】

【Thời gian: 7 phút 25 giây】

【Lần thí luyện này kết thúc】

Dòng chữ màu vàng hiện lên, nhưng Trương Vân Lộ không để ý đến nó, mà bật cười nhìn hư ảnh kiếm tu đang từ từ tiêu tán trước mắt.

...

“Không tệ, rơi vào tuyệt cảnh vẫn có thể hạ quyết tâm đặt cược hết thảy, dùng thương đổi thương, cưỡng ép giết chết kẻ địch.” Trong biệt thự, một hình ảnh được chiếu lên giữa không trung.

Từ Hình tán thưởng một câu, mà Trương Tu khi trông thấy cảnh tượng kia, khóe mắt không tự chủ được khẽ co rụt lại.

Một cánh tay bị đứt, trên cổ còn cắm một thanh kiếm, người sắp đứt hơi vẫn cười kia là muội muội của ta ư?

“Trải qua một trăm lẻ hai lần tử vong, cuối cùng nàng cũng dùng phương thức chém giết chính diện để giết chết một kiếm tu Luyện Khí tầng chín, tu thành kiếm pháp viên mãn.”

Một trăm lẻ hai lần tử vong?

Trương Tu nhìn bóng người ngã xuống trên hình chiếu, trong lòng vô cùng rối rắm.

Gã đau lòng vì em gái mình, nhưng lại hiểu rõ chuyện này không có hại với em gái.

“Tiền bối...”

“Ngươi cũng là thiên thành đạo cơ, hẳn là hiểu rõ quá trình hái nhật tinh, ngưng nguyệt hoa, luyện tinh huy thống khổ và hung hiểm ra sao.”

“...”

Sao gã có thể không rõ, quá trình đó thống khổ đến nỗi nếu nói là thiên đao vạn quả cũng không đủ.

“Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng hiện tại, có lẽ cửa ải gian nan kia cũng không quá khó với nàng.”

Trong đầu Trương Tu lại hiện lên hình ảnh Trương Vân Lộ dù nửa chết nửa sống vẫn nhoẻn miệng cười. Cảnh tượng ấy trực tiếp chồng chéo lên hình ảnh Trương Vân Lộ bình thường vẫn ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời.

Người tàn nhẫn như thế thật sự là Tiểu Lộ vẫn thích yên tĩnh ngồi đọc sách kia sao?

...

Chỗ ở của anh em nhà họ Trương.

Trong phòng ngủ, hương an thần mới cháy được non nửa, Trương Vân Lộ vẫn đang nhắm chặt mắt, nhìn có vẻ nàng ngủ rất ngon. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, bỗng nhiên làn khói đang lượn lờ dâng lên kia lại bị thổi tan, đồng thời một luồng khí tức linh khí mạnh mẽ đã thổi bay rèm cửa.

Hai mắt vốn đang nhắm chặt bỗng nhiên mở toang, cả người lập tức ngồi bật dậy, đáy mắt tràn đầy cảnh giác. Hết thảy mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ ánh vào đáy mắt, dòng nước ấm cuồn cuộn không dứt cũng đang nhắc nhở nàng đã về tới hiện thực.

Không đúng, nếu đó cũng chỉ là một hồi hư ảo thì linh lực của nàng đã xảy ra chuyện gì?

Im lặng thật lâu, nàng đứng dậy xuống giường, mở cửa đi tới chỗ tủ lạnh, mở tủ lạnh ra tự rót cho mình một ly nước trái cây. Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong trẻo của nước trái cây, lúc này nàng mới có cảm giác rốt cuộc mình đã sống lại rồi.

Trương Vân Lộ cầm ly nước trái cây trên tay, chậm rãi đi đến bên cạnh khung cửa sổ sát đất, gió đêm chầm chậm thổi mang theo hơi lạnh, phương xa là đèn đường sáng ngời, xe cộ nhộn nhịp lui tới, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có độn quang lóe sáng lên.

Tất cả những cảnh tượng vô cùng phồn vinh, đông đúc trước mắt hoàn toàn không hòa hợp với tình cảnh chém giết tàn khốc trên bờ vực sinh tử vừa rồi.

Trương Vân Lộ cứ thế đứng yên bên khung cửa sổ rất lâu, mãi cho đến khi uống hết nửa ly nước trái cây còn lại, bỗng nhiên nàng nở một nụ cười.

Ngay cả ông chủ quán mì dưới lầu kia cũng là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, nàng còn lâu mới là đối thủ của người ta, thì đứng ở đây ra vẻ u buồn làm gì chứ?

Nghĩ như vậy, nàng dứt khoát đặt cái ly trên xuống, đang định trở về phòng ngủ ngủ tiếp, nhưng chưa đi được mấy bước đã dừng lại, cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó... Hai mắt nhìn xung quanh, sau khi đảo qua một vòng, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại phía trên một thanh trường kiếm đang được dựa bên tường.

Chính là cái này!

Trương Vân Lộ nhanh chóng bước tới cầm vỏ kiếm lên, trong nháy mắt khi bàn tay phải cầm lấy chuôi kiếm, trong lòng nàng đã trở nên bình yên vô cùng.

“Haizz ~” Sợ là trạng thái hiện tại của nàng có chút không thích hợp.

Xoạt!

Trường kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm phản chiếu đôi mắt của nàng, lưỡi kiếm lóng lánh hàn quang, nhưng đây chỉ là một thanh phàm kiếm, nếu không sao nàng có thể ném nó ở trong góc tường?

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng lạch cạch.

Hử?!

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, thời điểm thấy rõ người tới, Trương Vân Lộ mới buông lỏng cảnh giác, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn.