Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lôi đài này có tên là “Chỉ Qua”, là đồ của Long Tượng Kình Thiên Tông, khi tu hành giả luận bàn giao chiến trên đó, nếu có bên nào bị thương trí mạng sẽ bị truyền tống xuống dưới ngay. Nhưng tòa lôi đài trước mắt này chỉ là loại phẩm giai thấp nhất, nếu phẩm giai cao hơn chút nữa thì thậm chí lôi đài còn có thể tự thành một giới cơ.
Ngoại trừ “Chỉ Qua”, trong Long Tượng Kình Thiên Tông còn có lôi đài “Huyết Chiến”, một khi bước vào, lôi đài sẽ ngăn cách với ngoại giới, tới khi phía trên lôi đài chỉ còn lại duy nhất một người mới thôi.
Hơn nữa bất kể là “Chỉ Qua” hay “Huyết Chiến” đều sẽ dựa vào biểu hiện của hai bên giao chiến để đưa ra đánh giá.
Ừm... Chỉ là những lời đánh giá kia bình thường đều không phải lời lẽ hay ho gì, hôm nay lại không ít người tới quan sát, sợ rằng trong đám học sinh chuẩn bị lên đài lần này, sẽ có không ít người suy sụp tinh thần đây.
Từ Hình cũng không ở lại lâu, sau khi thuận tay ném túi giấy đựng bánh bao vào thùng rác, hắn lại tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía chiếc thẻ pha lê chứa《Phương Pháp Thải Luyện Cơ Bản》được đặt bên trong văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.
Lúc này, hẳn là không có ai ở đó, nhưng dù có người cũng không sao.
...
Đã đến chín giờ, các giáo viên bắt đầu dẫn theo học sinh của mình đi tới sân thể dục chờ sẵn. Chỗ ngồi của ban giám khảo được đặt lơ lửng ngay giữa không trung, bên trên gồm có hiệu trưởng và hai vị hiệu phó, chủ nhiệm giáo dục, thư ký thị trưởng và Lý Phong Bình được hiệu trưởng đích thân mời tới.
“Bắt đầu!” Một giọng nói không nặng không nhẹ trực tiếp vang vọng khắp toàn trường. Không có những lời phát biểu dài dòng cùng với nghi thức phức tạp, đây là cuộc đấu pháp giữa những tu hành giả, dù cảnh giới của đám học sinh này vẫn còn thấp nhưng hiệu trưởng cũng sẽ cho bọn họ đủ sự tôn trọng.
Sân nhà hôm nay thuộc về bọn họ!
Ầm ầm!
Trong tiếng ầm vang, lôi đài “Chỉ Qua” lơ lửng giữa không trung bắt đầu tách rời, giống như bộ xếp gỗ bị tách ra, từng tia linh quang màu đỏ tươi lập lòe, để lộ ra vẻ tanh máu cực độ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lôi đài “Chỉ Qua” vốn rộng lớn lại tự mình phân giải trở thành mười hai cái lôi đài nhỏ lớn nhỏ không đồng nhất.
Bùm! Bùm! Bùm...!
Từng cái lôi đài san sát nhau hạ xuống, làm bụi mù nổi lên bốn phía, mặt đất không ngừng rung động. Bụi bặm tràn về khán đài và khu vực ban giám khảo đã bị một tầng linh quang ngăn lại, nhưng đám học sinh và các giáo viên lại không may mắn như vậy, bụi bặm đập thẳng vào mặt bọn họ, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít kiểu gì cũng dính một ít bụi.
Mắt thấy hiệu quả tạo ra khá là đạt yêu cầu rồi, hiệu trưởng mới ung tay lên, có cảm giác tầng bụi mù vừa bởi vì lôi đài rơi xuống mà bay lên, đã bị “đè lại” lại trong nháy mắt sau đó, trực tiếp bình ổn xuống.
Chỉ thấy trước mắt có mười hai tòa lôi đài trực tiếp phủ kín sân thể dục, tòa lớn nhất nằm ở chính giữa, càng đi ra ngoài, lôi đài càng nhỏ.
“Người thủ lôi đài! Lên đài!”
Buổi kiểm tra đấu pháp chỉ kéo dài đến trưa, bởi vậy mới dùng cách thức này. Người đủ tự tin vào bản thân có thể lựa chọn một tòa lôi đài để bước lên trấn giữ, chỉ cần giữ vững được chín trận thì coi như thủ lôi đài thành công.
Sau khi chọn ra mười hai lôi chủ, mười hai lôi chủ kia có thể khiêu chiến bất cứ lôi chủ nào khác, cướp lấy lôi đài của đối phương, cuối cùng sẽ dựa vào thứ tự lớn nhỏ của lôi đài mà quyết định thứ tự của mười hai người bọn họ.
Nói cách khác, buổi kiểm tra đấu pháp này không mang tính cưỡng chế, ai cảm thấy không đủ tự tin, hoàn toàn có thể chọn cách không tham dự.
Trầm mặc...
Hơn năm trăm học sinh, không có bất kỳ một người nào lên đài, toàn bộ sân thể dục càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Cứ như vậy, trôi qua chừng mấy phút, rốt cuộc cũng có học sinh bước ra. Đó là một học sinh thoạt nhìn khá già dặn, cảnh giới là Luyện Khí tầng tám, trình độ này có thể xếp vào tầng lớp thứ hai trong đám học sinh đang có mặt tại hiện trường.
Gã leo lên phía ngoài cùng, trên tòa lôi đài nhỏ nhất.
“Đỗ Khiêm lớp bốn, xin các vị bạn học chỉ giáo.” Có thể thấy người này đang có chút căng thẳng.
Có người dẫn đầu, rất nhanh lại có một học sinh bước ra, cũng là Luyện Khí tầng tám, nàng leo lên lôi đài nhỏ nhất, đứng đối diện với Đỗ Khiêm, cũng báo ra tên tuổi và lớp của mình.
Wow!
Trên khán đài, từ khu vực của các học sinh lớp dưới bắt đầu truyền ra từng tiếng kinh hô, má ơi, vừa lên đã muốn bắt đầu đánh nhau luôn rồi?
Hai người cũng không nói nhảm quá nhiều, đã trực tiếp đấu võ.
Trương Vân Lộ tập trung tinh thần, sợ bản thân sẽ bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào của trận chiến này, nhưng nhìn một lát...
Hả?
Cái này cũng có thể gọi là đấu pháp à?
Trong lòng nàng hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Nhìn hai người trên đài kia đi, từ nãy đến giờ bọn họ vẫn duy trì một loại tiết tấu cực kỳ khô khan, ngươi đánh ta một cái ta đánh ngươi một cái, ngươi xuất một đạo Hỏa Cầu Thuật ta xuất một đạo Thủy Thuẫn Thuật, cứ đứng tại chỗ ném pháp thuật vào nhau...
Đặt chế độ chơi theo lượt đấy à?