Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cách đó chừng hai trăm mét.
Hồ Châu đang chuẩn bị tiếp tục lên đường thì bất chợt thấy Dương Thần cùng Bành Mẫn đi tới, nên dừng lại, đứng yên chờ.
Tuy hắn ta không phải tiến hóa giả hệ cảm ứng, nhưng vẫn có thể đại khái cảm nhận được Dương Thần hẳn mới thức tỉnh không lâu, chỉ là một “chuẩn tiến hóa giả”, thậm chí chưa đạt đến cấp một.
Trong trạng thái như vậy, đối phương hẳn cần thêm cốt tủy kết tinh để nâng cao thực lực.
Chỉ khi nào thể phách và sức mạnh đều được tăng cường, hoàn thành lần lột xác đầu tiên, mới thật sự được xem là tiến hóa giả cấp một.
Dù vậy, hắn ta cũng không dám coi thường, vì Dương Thần có vẻ là hệ công kích.
Nếu thật sự giao chiến, chưa chắc hắn ta, một tiến hóa giả cấp hai đã chiếm ưu thế.
Không còn cách nào khác, năng lực của hắn ta thiên về vận chuyển, hoàn toàn không thích hợp chiến đấu.
Mà từ chuẩn tiến hóa giả lên cấp một, tốc độ tăng trưởng thường rất nhanh.
Bình thường, dù người có thiên phú kém nhất, cũng có thể đạt được trong vòng một tháng.
Bởi giai đoạn này không có bình cảnh.
Còn người có thiên phú mạnh hơn, lại có đủ tài nguyên, mười ngày nửa tháng là làm được.
Chẳng bao lâu, Dương Thần đi tới cách chừng ba mươi mét.
Anh đặt xác ba con Hoang Lang xuống đất, cất cao giọng nói:
“Nghe nói anh có cốt tủy kết tinh? Cho tôi mười khối, ba con Hoang Lang này thuộc về anh.”
“Mười khối? Không thể.”
Hồ Châu lắc đầu:
“Nhiều nhất ba khối, đó là giá cao nhất tôi có thể trả.”
“Ba khối là không thể.”
Dương Thần nói:
“Nghe anh nói anh có năng lực vận chuyển? Tôi nghĩ sau này chúng ta có thể hợp tác, mười khối, xem như đầu tư trước, thế nào?”
Hồ Châu cạn lời. ‘Mình đầu tư cho hắn? Sao hắn không đầu tư cho mình?’
Hắn ta lắc đầu:
“Nhiều nhất bốn khối, nếu cậu không đồng ý thì thôi. Dù sao giờ tôi cũng không thiếu ba con Hoang Lang đó.”
“Nếu tôi nói cho anh một tin quan trọng thì sao?”
Dương Thần nói:
“Tôi từng có được một tấm bản đồ. Khu sa mạc này chúng ta đang ở được gọi là Bàng Hoàng Sa Mạc, còn ngọn núi phía trước, hình như là núi Côn Ngô…”
“Nếu cậu nói là cái đó thì để cậu thất vọng rồi, tôi cũng biết.” Hồ Châu đáp.
“Vậy chỗ tránh nạn trên núi Côn Ngô, anh có biết không?” Dương Thần nói, giọng bình thản nhưng khiến người khác sững sờ.
“Cái gì?!”
Sắc mặt Hồ Châu lập tức thay đổi: “Ở đây có chỗ tránh nạn ư?!”
Chỗ tránh nạn theo lời đồn là nơi nhân loại từng trốn vào sau thảm họa lớn.
Nghe nói, loài người khi ấy sở hữu công nghệ cực kỳ đáng sợ, và toàn bộ đều được mang vào trong chỗ tránh nạn.
Còn bọn họ, những hoang dân, chính là hậu duệ của những người không được vào đó.
“Chỗ tránh nạn?”
Đám thuộc hạ của Hồ Châu có kẻ kinh ngạc, kẻ lại mờ mịt.
Riêng Bành Mẫn thì nửa tin nửa ngờ, cô lớn lên trong một khu an toàn nhỏ, tất nhiên cũng từng nghe đến cái tên “chỗ tránh nạn”, nhưng với người sống trên mặt đất, thứ đó quá xa vời, chưa ai từng thấy tận mắt.
Do quanh đây không có tiểu đội nhặt rác khác, nên lời của Dương Thần chỉ có bọn họ nghe được.
“Cậu nói thật chứ?” Trong mắt Hồ Châu thoáng hiện lên một tia khác thường.
“Tôi còn muốn hợp tác với anh sau này, lẽ nào lại nói dối?”
Dương Thần nói tiếp: “Mười khối cốt tủy kết tinh, tôi có thể chỉ cho anh vị trí đại khái của chỗ tránh nạn. Chỉ là tấm bản đồ đó đã cũ nát, vừa chạm vào đã mục rữa, nên tôi chỉ nhớ được phạm vi ước lượng.”
“Cho dù biết được vị trí đại khái thì sao? Cậu nghĩ tôi có khả năng chiếm được lợi ích từ chỗ tránh nạn à?” Hồ Châu hừ lạnh.
“Nhiều nhất năm khối.”
“Vậy thì thôi.”
Dương Thần nói, rồi vác xác Hoang Lang định bỏ đi.
“Khoan đã.”
Hồ Châu lạnh giọng: “Mười khối, được. Nhưng cậu tốt nhất đừng giở trò.”
“Tôi còn chưa đến mức vì vài khối cốt tủy kết tinh mà đi đắc tội với một tiến hóa giả đâu.”
Dương Thần đáp: “Qua bên kia nói chuyện nhé?”
“Được.” Hồ Châu quay người đi trước.
Dương Thần quay sang dặn: “Em trông chừng mấy xác Hoang Lang, đừng lo gì cả.”
Rồi anh theo Hồ Châu đi ra xa.
Chẳng mấy chốc, hai người dừng lại cách chừng trăm mét.
Dương Thần dùng gậy vẽ xuống đất một bản đồ đơn giản, đánh dấu một chấm nhỏ.
Anh lùi lại, nói: “Đại khái khu vực này, ở chân núi, tính theo tỉ lệ tấm bản đồ cũ thì phạm vi khoảng ba mươi cây số.”
“Ba mươi cây số à…”
Hồ Châu cúi xuống nhìn kỹ, ghi nhớ cẩn thận, rồi lấy chân xóa đi.
Sau đó, hắn ta trở tay lấy ra mười khối cốt tủy kết tinh đặt xuống đất, rồi xoay người bỏ đi.
Đợi hắn ta đi xa, Dương Thần mới cúi xuống thu lấy.
Điều khiến anh bất đắc dĩ là mấy khối này đều nhỏ.
Lớn nhất chỉ bằng nửa nắm tay, phần lớn chỉ bằng một phần ba, thậm chí có khối chỉ to bằng đầu ngón tay cái.
Dù nhỏ, nhưng ít ra chúng còn nguyên vẹn, chưa bị chia tách.
Kiểu giao dịch này đúng là quá nhiều kẽ hở…
Nhưng thôi, không có quy ước từ đầu thì chỉ có thể dựa vào ý tốt và lương tâm hai bên mà thôi.
May là cả mười khối đều chứa năng lượng anh cần.
Cộng với hai khối còn lại, tổng cộng mười hai khối hy vọng đủ để giúp súng bắn đinh đạt tới giai đoạn lột xác.
Khi Dương Thần quay lại, xác ba con Hoang Lang đã bị người của Hồ Châu mang đi, còn hắn ta cùng nhóm đã rời theo hướng bản đồ, hẳn định tìm “chỗ tránh nạn” thật.
Bành Mẫn tò mò hỏi: “Anh nói chỗ tránh nạn đó… thật sự có sao?”
“Ai biết được? Tấm bản đồ nát bươm, lại cổ lắm rồi. Anh chỉ đoán có thể là vậy thôi.”
Dương Thần chẳng thấy áy náy gì, dù sao Hồ Châu cũng giở trò trước, cho toàn mấy khối nhỏ xíu.
Bành Mẫn nghệt ra, cô vừa nãy còn run bắn vì tưởng gặp vận lớn.
Nhưng quả thực, chuyện đó đúng là không ai dám chắc.
“Người của khu an toàn lại đi rồi, chúng ta bám theo đi.”
Dương Thần nói, vừa nhét phần lớn cốt tủy kết tinh vào túi, vừa lấy khối lớn nhất hấp thu năng lượng, chuyển hóa thành Diễn khí để tăng cường súng bắn đinh.
Anh ưu tiên dùng khối lớn trước vì chúng chiếm chỗ.
Khi có đủ cốt tủy kết tinh, tốc độ tăng cấp của súng bắn đinh nhanh như gió lốc.
Mười mấy phút sau, năng lượng của khối lớn nhất cạn sạch, súng bắn đinh đã đạt cấp 9.
【Súng bắn đinh tất trúng Lv.9:0%(tầm bắn hiệu quả 73m, tối đa 219m;không thể thăng cấp)】
Dương Thần không dừng lại, tiếp tục tăng cường.
Từng khối cốt tủy kết tinh hóa thành bột mịn, thanh tiến độ trên súng vọt lên như tên lửa.
Khoảng một giờ sau, khi chỉ còn ba khối nhỏ nhất, tiến độ đã đạt 99%.
Sắp biết kết quả rồi… có lẽ cấp lột xác chính là cấp 10.
Dương Thần nghĩ, rồi lấy ra một khối chỉ bằng nửa nắm tay để hấp thu năng lượng.
“Bịch! Bịch!”
Đột nhiên, cách đó vài chục mét vang lên tiếng va chạm dữ dội.
Hai người quay lại, chỉ thấy một sinh vật hình cầu, trông như tảng đá, đường kính hơn ba mươi phân, bất ngờ nhảy lên húc văng một hoang dân.
Cả tiểu đội nhặt rác hoảng loạn bỏ chạy, nhưng con dị thú không chân đó nhanh chóng đuổi kịp.
“Là dị thú! Chạy mau!”
Sắc mặt Dương Thần biến đổi, kéo Bành Mẫn chạy thục mạng.
“Đó… đó là dị thú sao?!” Bành Mẫn thất sắc, chạy theo anh.
“Ầm!”
Đằng sau, đám nhặt rác kia cố phản kháng nhưng lập tức bị húc bay, xương gãy thịt nát.
Chỉ trong chốc lát, cả đội bị diệt sạch. Con dị thú hình cầu kia liền đổi mục tiêu sang Dương Thần và Bành Mẫn, nảy lóc cóc đuổi theo.
Tuy không có chân, nhưng tốc độ cực nhanh mỗi lần bật lên là vượt hơn mười mét, thoáng chốc đã áp sát còn hai mươi mét.
“Dương Thần, nó đuổi tới rồi!” Bành Mẫn hoảng hốt kêu.
Vừa dứt lời, Dương Thần đã quay đầu, bóp cò.
“Đoàng!”
Đá vụn bắn tung tóe, thân thể con dị thú chỉ lõm một hố nhỏ, hoàn toàn chưa thủng.
Pha đó khiến nó nổi điên, thân hình bắt đầu lăn tròn, rồi bật mạnh lên, đâm thẳng về phía hai người.
“Tránh ra!”
Dương Thần lập tức kéo Bành Mẫn ngã xuống, né sang một bên. Cùng lúc đó, anh dồn hết Diễn khí vào súng bắn đinh.
Ngay khoảnh khắc cả hai ngã xuống đất, thanh tiến độ cuối cùng vừa kịp đầy súng bắn đinh hoàn toàn thăng cấp!
Con dị thú hình cầu kia do bật quá mạnh, văng xa hơn hai chục mét, rồi lại linh hoạt nảy lên, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Dương Thần nhanh chóng nhắm, bóp cò.
“ĐOÀNG!”
Một lực giật kinh khủng nện ngược lại, nhưng đinh đã xuyên sâu vào thân con dị thú, tạo ra một hố lớn, cú va chạm khiến nó lăn ngược ra sau.
Cùng lúc, do phản lực quá mạnh, súng bật khỏi tay, đập vào ngực Dương Thần.
May mà anh đã giảm lực kịp thời nên không bị thương. Dù vậy, anh vẫn hoảng hốt.
Anh vội nhặt lại súng, nhìn chằm chằm vào con dị thú.
Nó lăn thêm vài vòng, rồi nằm yên bất động.
Từ lỗ thủng, từng dòng chất lỏng màu vàng kim từ từ chảy ra.
“Chết rồi?”
Dương Thần mừng rỡ, nhìn nhanh lại vũ khí trong tay:
【Súng bắn đinh tất trúng Lv.10(trạng thái thức tỉnh:0%(tầm bắn hiệu quả 100m, tối đa 300m;không thể thăng cấp)】
Trạng thái thức tỉnh? Là sao?
Dương Thần thoáng nghi hoặc.
Anh đại khái hiểu ra cấp 10 mới là cấp lột xác thật sự; chỉ khi đạt cấp 11 mới hoàn tất, mới biết kết quả sau cùng.
Giờ lực giật đã mạnh đến mức một tay không giữ nổi, trừ phi cầm bằng cả hai tay.
Anh thầm cầu mong: Mong sau khi hoàn tất lột xác, vấn đề phản lực sẽ được giải quyết, nếu không… chỉ còn cách đổi vũ khí.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, một mùi hương kỳ dị thoảng qua.
Chỉ vừa ngửi, đầu óc đã bừng tỉnh, toàn thân sảng khoái, như chưa từng mỏi mệt.
Không chỉ anh, mà Bành Mẫn cũng cảm nhận được.
Hai người đồng thời nhìn về phía con dị thú cách hơn hai chục mét.
“Là chất lỏng vàng kia!”
Bành Mẫn nuốt nước bọt, kinh ngạc nói: “Không lẽ… đó là bảo vật?”