Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Dương... Dương Thần…”

Bành Mẫn trong lòng anh khẽ kêu lên một tiếng.

Dương Thần mừng rỡ, vội cúi xuống nhìn cô: “Em tỉnh rồi à? Còn chỗ nào thấy không ổn không?”

“Em không sao rồi. Lúc nãy phần dịch thể vàng trong người em chưa tiêu hóa hết, giờ nó đang giúp em giải độc.” Bành Mẫn đáp.

Hồ Châu cũng phản ứng lại: “Lần này tôi xui xẻo, thuốc giải độc vừa hết. Nhưng tôi chỉ chóng mặt một lúc, sau đó lại ổn. Chẳng lẽ thật sự là nhờ máu vàng đó sao?”

Hắn ta từng đọc nhiều ghi chép về tinh quái, nhưng chưa từng thấy ai nói dịch thể vàng còn có tác dụng giải độc.

Có lẽ bởi không ai lại xa xỉ đến mức dùng thứ quý giá như thế để giải độc cả.

Hai thuộc hạ của hắn ta thì đơn giản là do bận phục vụ hắn nên chưa kịp uống nước suối, nhờ vậy mà may mắn giữ được mạng.

“Thì ra là hiệu quả của dịch thể vàng.”

Dương Thần vừa mừng vừa tiếc, hóa ra Diễn khí của anh chỉ giúp bản thân giải độc, không có tác dụng với người khác.

“Lần này có thể sống sót, đều nhờ thứ dịch thể vàng đó.”

Bành Mẫn gượng đứng dậy khỏi lòng anh, rồi bất chợt nói: “Thứ đó quý lắm, đáng ra phải tính thêm giá.”

Dương Thần lập tức liếc nhìn Hồ Châu.

“...”

Hồ Châu bất lực: “Giờ chúng ta là đồng đội rồi còn gì.”

“Tôi không phải kẻ thất hứa. Đã bán rồi thì sẽ không đổi giá nữa.” Dương Thần bình thản nói.

Hồ Châu vừa thở phào thì Dương Thần lại lên tiếng: “Nhưng mà, anh còn nợ tôi bảy khối cốt tủy kết tinh. Hôm trước nói lần sau gặp sẽ trả đó.”

“...Mẹ kiếp, mới có vài ngày, tôi đi đâu ra cốt tủy cho cậu?” Hồ Châu cạn lời.

“Đúng rồi, các người đang truy đuổi đội di chuyển của khu an toàn sao?” Bành Mẫn nhìn sang bên trái nơi đội di chuyển của khu an toàn vừa đánh vừa lui, khó tin hỏi.

Cô đã hôn mê suốt, chỉ mơ hồ cảm nhận được độc tố trong người bị dược tính của dịch thể vàng đẩy ra ngoài, hoàn toàn không biết chuyện gì bên ngoài.

“Đúng vậy.”

Dương Thần lạnh giọng: “Đám người đó dám đầu độc tất cả hoang dân, chúng phải trả giá.”

Những kẻ khác chết thì thôi, nhưng tên thanh niên áo gấm kia nhất định phải chết!

Ngay lúc ấy, đám tiến hóa giả hoang dân đang truy kích đội di chuyển bỗng chậm lại.

Phía đội di chuyển cũng giảm tiếng súng, đồng thời tăng tốc bỏ chạy.

Dương Thần nhìn theo, chỉ thấy phía sau đội di chuyển của khu an toàn bỏ lại bảy tám con lạc thú cao lớn.

Trên lưng chúng bị buộc đầy hàng hóa bằng dây thừng, phủ da thú lên trên. Một số chỗ lộ ra cho thấy bên trong là vải vóc sang trọng, cả súng trường tấn công và thùng đạn.

Ngoài ra còn có thực phẩm xa xỉ như thịt hôpj, v.v.

Đám hoang dân tiến hóa giả vốn tham gia vì vật tư, mắt lập tức sáng rực, lao về phía lạc thú.

Nhìn thấy cảnh đó, Dương Thần và Hồ Châu cũng vô thức chậm lại, mắt sáng lên, chân như dính chặt xuống đất.

Là hoang dân, bọn họ nào từng thấy nhiều hàng quý như vậy?

Ai cũng nghĩ: ‘Dù sao đội di chuyển đó đông người, chắc chạy không nhanh, không vội.’

Hồ Châu vừa định chạy tới thì Dương Thần vội nói: “Đừng qua đó, có vấn đề đấy.”

“Có vấn đề gì được?”

Hồ Châu không cam lòng: “Chẳng lẽ đạn dược đó sẽ nổ sao?”

“Gừ!”

Lũ lạc thú hoảng loạn khi thấy đám hai chân khí thế hung hăng xông đến, lập tức tản ra.

“Cẩn thận! Có bẫy!” tiếng hét từ xa của một tiến hóa giả hệ kim loại vang lên.

Nhưng đám hoang dân kia chẳng nghe, mắt đỏ rực vì sợ bị người khác cướp mất.

Một số còn đánh nhau để giành hàng.

“Đội di chuyển của khu an toàn chắc muốn chia rẽ chúng ta.”

Dương Thần cau mày: “Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản thế.”

Hồ Châu cố nén lại, vì hắn không phải kiểu chiến đấu, lao vào lúc này chẳng khác gì tìm chết: “Bọn họ vì vật tư nên chắc sẽ không đuổi nữa.”

Dương Thần định nói thêm thì.

“Ầm ầm ầm!!!”

Một con lạc thú nổ tung, hàng hóa trên lưng phát nổ dữ dội.

Âm thanh chói tai vang dội, lạc thú vỡ nát, những tiến hóa giả gần đó bị hất bay tứ phía.

“Đm!!”

Tiến hóa giả hệ kim loại gào lên, vội biến cơ thể thành chiếc nồi sắt khổng lồ che chắn cho hai đồng đội.

“Thật sự nổ rồi!!” Hồ Châu hoảng hốt, mặt tái nhợt.

“Ầm ầm!!”

“Ầm!!”

“Ầm!!!”

Từng con lạc thú khác nối tiếp nhau phát nổ.

“Cẩn thận!”

Cách đó hơn hai trăm mét, Hồ Châu nhanh chóng dựng tấm khiên khổng lồ, ném liền mấy tảng đá nặng chắn trước mặt.

“Biết ngay mà…” Dương Thần kéo Bành Mẫn ngã xuống đất.

“Ầm ầm”

Lửa bùng cao, sáng rực cả màn đêm.

Sóng xung kích lan ra, kinh khủng như bão cát.

May là khoảng cách đủ xa nên sức công phá giảm mạnh. Nhưng những mảnh sắt, bi thép bay ra vẫn xuyên thủng cả tảng đá nặng, đập lõm tấm khiên kim loại.

Chỗ Dương Thần và Bành Mẫn cũng bị bi thép cày nát mặt đất, từng hố nhỏ xuất hiện chi chít.

Xa xa, đội di chuyển của khu an toàn chạy đến bốn, năm trăm mét, vang lên tiếng hò reo:

“Nổ chết bọn chúng rồi!”

Chu Dần Hạc, kẻ bị thương ở vai gào to đầy phấn khích: “Lũ rác rưởi, dám động vào Chu thị ta, đúng là tự tìm chết!”

Người đàn ông trung niên mặc áo gấm gia chủ Chu thị lạnh lùng cười: “Chỉ là một đám ô hợp, bản chủ chỉ dùng chút mưu kế là dọn sạch.”

“Hành quân tiếp! Tăng tốc!”

Hắn ra lệnh, giọng nghiêm lạnh, quay sang tên Thiết hộ vệ: “Ngươi ở lại đoạn hậu!”

“Vâng, gia chủ!”

Thiết hộ vệ cúi đầu đáp.

Cả đội Chu thị lại tăng tốc trong màn đêm, không dừng lại.

Khi sóng xung kích qua đi, Dương Thần và đồng bọn lồm cồm đứng dậy.

Bành Mẫn không nhìn quanh mà bò đến một hố đất gần đó, bắt đầu đào cô vừa thấy thứ gì đó cắm vào đó.

Dương Thần và Hồ Châu nhìn ra xa.

Chỉ thấy cách đó hơn hai trăm mét, đất đá bị san bằng, để lại bảy tám hố lớn. Trong phạm vi trăm mét, cây cối, đá tảng đều bị xóa sạch. Vật tư chẳng còn gì nguyên vẹn.

Tiến hóa giả trong vùng nổ bảy phần chết tan xác, phần lớn còn lại bị thương nặng, chỉ vài kẻ còn lành lặn.

“Chết tiệt, vậy là kế hoạch diệt đội di chuyển tiêu tan rồi!” Hồ Châu nghiến răng, đầy bất mãn.

“Khốn thật.”

Dương Thần siết chặt nắm đấm gần như toàn bộ hoang dân tiến hóa giả bị xóa sổ. Muốn trả thù đội di chuyển của khu an toàn, giờ chỉ còn mình anh.

Nhưng súng bắn đinh của anh vẫn chưa đủ uy lực, cần thời gian nâng cấp.

“Chúng ta cứ bám theo từ xa. Tôi cần thời gian chuẩn bị. Cứ coi như đi săn, tôi không tin đám con cháu khu an toàn có thể mạnh hơn hoang dân như chúng ta.”

Anh quyết định dùng hết số cốt tủy kết tinh còn lại để cường hóa súng bắn đinh, biến nó thành vũ khí sát thương cực cao.

“Chỉ có hai ta thôi sao?” Hồ Châu hơi sợ hãi.

Dù hắn ghét bọn khu an toàn, nhưng bảo đi liều mạng thế này, hắn không dám.

“Muốn đi thì đi, không thì thôi.” Dương Thần lạnh nhạt nói.

Anh vốn không định đối đầu trực diện chỉ cần bám theo, dùng súng bắn tỉa từ xa là đủ. Đội di chuyển to như thế, chẳng cần ngắm chuẩn cũng trúng.

Với tình hình này, anh chẳng cần khiên. Mà Hồ Châu lại chẳng có khả năng tấn công tầm xa.

Dương Thần cũng chẳng kỳ vọng diệt cả đội, mục tiêu của anh chỉ có một tên thanh niên áo gấm kia. Chính hắn là kẻ đầu độc.

Nếu không nhờ Bành Mẫn uống được máu vàng, có lẽ họ đã chết rồi.

Đã dám ra tay thì phải trả giá!

Nghĩ vậy, anh dìu Bành Mẫn rời đi: “Lần sau gặp nhớ trả nợ, đừng có làm kẻ quỵt nợ, tôi ghét nhất loại đó.”

Hồ Châu: “@#¥%!”

Đi được một đoạn, Bành Mẫn bỗng đưa cho anh một vật: “Dương Thần, anh xem này chắc là thứ mà bọn khu an toàn nhét trong bom.”

Đó là một viên bi thép to cỡ ngón tay, cô vừa đào ra.

Dương Thần cầm lấy, định kiểm tra bằng Diễn khí, chỉ là thói quen thôi vì anh từng thử với đủ loại vật phẩm mà vẫn chưa sinh ra thuộc tính như ý.

Khi dữ liệu hiện ra, anh kinh ngạc:

【Như Ý Chấn Không Châu lv.1:0%(Thay đổi kích cỡ tùy ý: chứa không gian độc lập đường kính 3cm, có thể phóng to hoặc thu nhỏ tùy ý; chấn động không gian: khi phóng to có thể kích hoạt dao động không gian; không thể nâng cấp)】

“Kích thước tùy ý, chấn động không gian?”

Dương Thần vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng điều anh thật sự quan tâm là không gian độc lập bên trong.

Anh thử cảm ứng, rồi dùng ý niệm một viên đá nhỏ lập tức biến mất, bị thu vào trong đó.

“Quả nhiên, có thể chứa vật thể... tiện thật.” Anh thầm mừng, lập tức bắt tay cường hóa viên bi này.

Nếu đúng như anh đoán, hiệu ứng “chấn không” kia có thể dùng để phòng thủ.

Như vậy, anh sẽ thật sự trở thành kẻ công, thủ toàn diện.