Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dương Thần nhìn về phía xa.
Chỉ thấy vài tiểu đội nhặt rác ngang nhiên nấu nướng, có kẻ còn ôm lấy xương của sinh vật lạ mà gặm, ăn thịt từng miếng lớn.
Các tiểu đội nhặt rác khác ở gần đó chỉ có thể thèm thuồng nhìn từ xa, không một ai dám xông lên cướp.
Những tiểu đội đó, hẳn là tiểu đội tiến hóa giả.
Bởi vì nhìn bề ngoài, chúng sạch sẽ hơn hẳn những tiểu đội nhặt rác bình thường, dễ dàng phân biệt được.
Tuy vậy cũng có vài tiểu đội dám ngồi nướng thịt tại chỗ, thoạt nhìn chẳng khác gì những hoang dân khác.
“Các tiểu đội khác đều giữ khoảng cách trên ba mươi mét, chúng ta cũng nên giữ khoảng cách này.”
Dương Thần dừng lại dưới một gốc cây cao hơn mười mét: “Chúng ta nhóm lửa tại đây đi, đốt lửa xong thì nướng thịt luôn. Tối nay cũng được nếm thử hương vị đồ chín.”
Cái cây này tuy vẫn còn sống, nhưng vỏ đã bị bóc sạch, trên cây không còn lá, nhìn từ ngoài không thể đoán được nó là loại gì.
“Nướng trực tiếp ở đây sao?”
Bành Mẫn hơi giật mình. Hoang dân quá đông, khiến cô thấy rất thiếu an toàn.
Nhưng cô luôn tin tưởng Dương Thần, nhất là giờ anh đã trở thành tiến hóa giả.
Đã vậy cô cũng không phản đối nữa.
Cô đặt bó củi xuống đất, rồi đi tìm một hòn đá cứng bề mặt thô ráp, lấy sống dao gõ nhẹ.
Rất nhanh, một tia lửa rơi xuống mẩu gỗ mục, cô vội cúi xuống thổi mạnh.
Một ngọn lửa nhỏ dần bùng lên.
Dương Thần ngồi tựa vào gốc cây trơ vỏ, dưới ánh lửa bập bùng, anh nhận ra khẩu súng bắn đinh trong tay đã tinh xảo hơn trước nhiều.
Trước đó, vì luôn đề phòng nguy hiểm rình rập chung quanh, anh chưa kịp kiểm tra kỹ.
Bây giờ mới phát hiện, lớp gỉ sét trên súng bắn đinh đã biến mất từ lúc nào, bề ngoài giống hệt như được rèn đúc cẩn thận.
Anh thử vung vài cái, đối chiếu với trạng thái ban đầu, cảm thấy khẩu súng nặng hơn chút ít, tuy không rõ rệt.
“Mình đoán vật liệu đã được cường hóa. Nhưng chắc chắn còn có sức mạnh đặc biệt, nếu không, với cơ chế lò xo của súng bắn đinh thì không thể nào đạt được tầm bắn và uy lực như vậy.”
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, Dương Thần vừa quan sát các tiểu đội nhặt rác ở xa, vừa âm thầm truyền Diễn khí vào súng.
Anh không thể để việc cường hóa dừng lại, bởi đó là chỗ dựa duy nhất, cũng là vũ khí duy nhất có thể giúp anh chống lại tiến hóa giả khác hoặc khi đi săn.
Lửa đã nhóm xong, Bành Mẫn lấy thịt sống ra bắt đầu nướng.
Chẳng mấy chốc, hương thịt hoang lang lan tỏa, khiến không ít tiểu đội nhặt rác ở xa đồng loạt quay đầu nhìn.
Hoang lang là loài vật thường gặp nhất ở vùng sa mạc.
Nhiều hoang dân sống ở sa mạc hàng chục năm, hầu như ai cũng từng săn được, nên chỉ cần ngửi qua là nhận ra.
Khứu giác nhạy bén vốn là bản năng sinh tồn của hoang dân.
“Hai người mà giết được hoang lang?”
“Chắc ăn may gặp đúng con lạc đàn?”
“Cho dù là hoang lang lạc đàn, hai hoang dân bình thường muốn giết cũng phải bị thương, nhưng bọn họ chẳng có vết thương nào cả.”
Trong đám tiểu đội nhặt rác xa xa, có kẻ lộ vẻ kiêng dè, có kẻ lại đầy nghi hoặc.
…
Vì thịt hoang lang được xắt mỏng, nên rất nhanh đã chín.
Bành Mẫn đưa mấy miếng thịt cho Dương Thần: “Ăn được rồi.”
“Ừ. Em cũng ăn đi.”
Dương Thần gắp thịt bỏ vào miệng, nhai chậm rãi với vẻ tận hưởng. Dù không có muối, anh vẫn ăn rất ngon lành.
Bành Mẫn nướng liền mấy chục miếng, sau đó mới cầm một miếng vừa chín cắn lấy, khuôn mặt lấm lem bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Cảnh tượng này khiến những tiểu đội nhặt rác ở xa chỉ biết ghen tị, đố kỵ, căm hận, ai nấy nuốt nước bọt ừng ực.
Đặc biệt là nhiều phụ nữ, ánh mắt nhìn Bành Mẫn đầy ghen ghét và ao ước, gần như sắp tràn ra ngoài.
Họ nhìn ra rõ ràng, trong hai người, người đàn ông mới là trụ cột.
“Không phải chỉ là may mắn bám được người có bản lĩnh sao?”
“Đáng hận, sao mình không gặp được người đàn ông nào có bản lĩnh?”
Đám phụ nữ ấy nghĩ mà tức giận, rồi lại trừng mắt nhìn những gã đàn ông bên cạnh.
Bị nhìn chằm chằm, bọn đàn ông lập tức chán nản.
Không so sánh thì thôi, đã so thì chỉ thêm đau. Đến cỏ dại cũng phải dè sẻn mà ăn, nói gì tới thịt.
Bỗng một gã đàn ông cầm giáo gỗ bật dậy, sải bước đi thẳng về phía Dương Thần và Bành Mẫn, vừa đi vừa nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực.
Không ít người lập tức chú ý, cuối cùng cũng có kẻ dám ra mặt, ai nấy đều dồn mắt theo dõi để xem rốt cuộc bọn họ có phải tiến hóa giả không.
Bành Mẫn hơi căng thẳng, theo phản xạ cầm lấy cung tên. Nhưng có Dương Thần ở bên, cô không quá sợ.
Dương Thần lạnh lùng quay sang nhìn.
Gã kia không giảm tốc, vừa tiến đến vừa nói đầy khẩn khoản: “Anh bạn, thương tình cho tôi chút thịt đi.”
“Đem nước sạch ra đổi.” Dương Thần nhạt giọng.
“Nước…”
Gã lộ vẻ khó xử: “Tôi không có.”
Dương Thần hừ lạnh: “Vậy thì cút.”
Mặt gã lập tức vặn vẹo, chẳng những không dừng mà còn tăng tốc: “Các người có nhiều thế, cho tôi một ít thì sao? Nếu không cho, tôi giết hai người…”
Cánh tay Dương Thần không hề nhấc lên, chỉ khẽ xoay súng bắn đinh, lập tức bóp cò.
“Pằng!”
Cách đó hai mươi mét, cổ họng gã đàn ông bị xuyên thủng. Hắn ta hoảng loạn ôm cổ, từ từ ngã xuống, quằn quại giãy giụa.
Vì cả thanh quản lẫn cuống họng đều bị bắn thủng, hắn ta thậm chí không kêu nổi một tiếng.
Cảnh tượng này khiến các tiểu đội nhặt rác ở xa chấn động.
“Hắn ta ra tay kiểu gì vậy?”
“Hoàn toàn không thấy động tác gì.”
“Hình như có tiếng vang, nhưng chẳng giống tiếng súng.”
“Quả nhiên là tiến hóa giả?”
Ánh mắt đám hoang dân lập tức đầy kiêng sợ, mọi suy tính vụ lợi đều tan biến.
Trong số hoang dân, người có súng tuy ít nhưng không phải không có.
Nhưng tiếng vừa nãy hoàn toàn không giống tiếng súng, tất cả đều dè chừng hơn, vì đã chắc chắn anh là tiến hóa giả.
Còn những kẻ trong tiểu đội của tên vừa chết, im lặng như tượng, không dám hé răng.
Bọn chúng thậm chí còn vờ như không quen biết, sợ bị tiến hóa giả chú ý.
Đây chính là uy thế của tiến hóa giả giữa hoang dân.
Trong mắt họ, tiến hóa giả là kẻ ở trên cao, có thể giết người như giẫm chết một con kiến.
Dù là tiến hóa giả bình thường hay siêu tiến hóa giả, đối với họ cũng không khác biệt – đều là tồn tại vượt trội.
Mấy người phụ nữ kia lại càng ghen tị nhìn Bành Mẫn.
“Tại sao? Đều là phụ nữ, tại sao cô ta được đi cùng tiến hóa giả mạnh mẽ, còn mình chỉ bám theo người thường?”
Sự bất bình trong lòng họ càng dâng cao.
Dương Thần kín đáo nạp thêm đinh vào súng, chờ đến khi thấy gã bị bắn xuyên cổ không còn cử động nữa mới khẽ bảo: “Lấy đinh về.”
“Ừm.”
Bành Mẫn vội nhét miếng thịt vào miệng, rồi chạy về phía xác chết.
Cô dùng dao gỡ viên đinh ra, sau đó lục lọi người hắn ta.
Đáng tiếc, chẳng có gì đáng giá.
Những tiểu đội nhặt rác xung quanh nhìn cảnh ấy, ai nấy đều giữ im lặng, không dám động tĩnh, tránh gây hiểu lầm với tiến hóa giả.
Bành Mẫn trở lại bên đống lửa, đưa đinh cho Dương Thần, thì trong bóng tối có một gã rón rén tiến đến gần cái xác.
“Chắc là hoang dân đói lả.” Cô thì thầm.
Dương Thần gật đầu.
Gã kia vừa bò tới vừa quỳ lạy Dương Thần, mỗi lần dập đầu xong lại nhao lên vài bước, hết sức nhún nhường.
Cuối cùng, hắn ta cũng đến được bên xác chết. Thấy Dương Thần không ngăn cản, hắn liền lôi cái xác bỏ chạy, biến mất trong bóng đêm.
Tốc độ ấy khiến người ta hoài nghi hắn ta có phải cũng là tiến hóa giả không.
Nhưng cảnh này vốn đã quen thuộc với các tiểu đội nhặt rác gần đó.
Có hoang dân đói phát điên, thì xác chết chắc chắn không thể để lại.
Cũng hay, bọn họ còn phải ở lại đây ít lâu, có người “thu dọn rác” thì càng đỡ.
Cách chỗ này năm chục mét, bên một đống lửa khác.
Một gã trung niên râu ria đầy mặt liếm môi, đột ngột lật tay lấy ra một túi da thú chứa đầy nước.
“Ở đây có mười cân nước, mang đi đổi lấy một cân thịt về cho tao.”
Hắn ném túi nước cho thủ hạ.
Mười cân nước đổi một cân thịt?
Tên thủ hạ cảm thấy đại nhân làm khó mình.
Nhưng hắn ta không dám cãi.
“Vâng, thưa đại nhân.”
Hắn ta đành ôm túi nước, liều mình chạy về phía Dương Thần.
Chỉ có thể cầu mong bên kia đang thiếu nước.
Bởi vì trao đổi hàng hóa, quan trọng nhất là nhu cầu hai bên, không có giá cố định.
Các tiểu đội nhặt rác xung quanh lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ. Đó chính là tiến hóa giả, muốn ăn thịt thì chỉ cần đổi, bởi trên người họ luôn có đủ loại tài nguyên.
Tên trung niên không hề hạ giọng, khoảng cách cũng không xa, nên Dương Thần và Bành Mẫn đều nghe thấy rõ.
Chẳng mấy chốc, thủ hạ kia đã chạy đến chừng hai mươi mét, cung kính nói:
“Đại nhân, nhà tôi muốn dùng mười cân nước đổi lấy một cân thịt hoang lang của ngài. Túi nước cũng tặng luôn, ngài yên tâm, tuyệt đối là nước sạch.”
Nói rồi hắn rút nút túi, đổ ít nước ra tay uống để chứng minh.
“Mười cân nước đổi một cân thịt?”
Dương Thần liếc nhìn gã trung niên râu rậm ở xa.
Người kia gật đầu.
Anh quay sang thủ hạ của hắn, điềm tĩnh nói:
“Nếu anh trả lời được vài câu hỏi của tôi, tôi sẽ đổi.”
Nghe vậy, tên kia mừng rỡ:
“Chỉ cần không liên quan đến năng lực của đại nhân nhà tôi, những gì tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời.”