Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên Wechat, Trì Vũ Hiền trả lời anh bằng mấy dấu chấm hỏi, sau đó nói anh đợi một lát, nói mình lập tức đến.
Lúc này Tề Dực mới đỡ lo lắng lau mồ hôi, mượn ánh sáng của màn hình điện thoại dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này quả nhiên là phòng chứa đồng hồ nước, sau lưng là mười cái đồng hồ nước, còn có từng khúc đường ống uốn lượn, lâu lâu lại phát ra tiếng rì rào rất nhỏ, hẳn là có hộ gia đình đang dùng nước.
Lúc quan sát anh có hơi sợ, lo lắng giống như phim kinh dị, chỉ cần nhìn đại một nơi nào đó cũng có thể thấy được gương mặt kinh khủng dữ tợn, cũng may ở đây mọi thứ đều bình thường.
Nhịp tim cuối cùng cũng đã bình thường hơn chút, Tề Dực mới có thể suy nghĩ lại chuyện đã trải qua.
Anh bỗng nhiên có cảm giác, thứ quỷ kia hình như không muốn hại anh, nếu không với tốc độ của nó, hẳn là bây giờ anh không thể trốn được. Lúc ở bên trong cầu thang bộ, nó cũng đuổi theo với tốc độ bình thường không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc ở trong phòng ngủ, nó đuổi theo anh giống như đang đuổi vịt, cũng không công kích anh.
Nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, tay của anh không khống chế nổi mà run rẩy, Tề Dực dùng tay khác đè lên cổ tay mình, vẻ mặt ngưng trọng.
Mèo bắt chuột, hay là nó còn có mục đích khác? Cái bóng kia thật ra là cái gì? Không biết nó có liên quan đến chiếc áo thu mặc ngược anh mặc vào lúc sáng sớm không?
Quỷ sao? Vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nếu như là quỷ, dao phay trong tay anh nhiều lắm cũng chỉ có thể tăng thêm lòng dũng cảm, cơ bản nó không cần thiết phải tránh. Nhưng nếu như không phải quỷ, cửa sổ trong nhà đã đóng chặt, một khe hở cũng không có, nó làm sao vào trong được?
Sợ hãi, nghi hoặc, còn mang theo tí tò mò muốn tìm ra ngọn nguồn, tâm trạng Tề Dực hơi phức tạp, trong đầu giống như chỉ có đậu hủ, một chút manh mối cũng không có.
Cái thứ đồ này và án trộm xác có liên quan với nhau hay không? Bắt đầu từ tối hôm qua, nó rõ ràng là nhắm vào anh, người kia có thể bắt chước vụ án trộm xác của anh đến bảy tám phần, đây tuyệt đối là do người quen làm, nhưng suy nghĩ một hồi, bên cạnh anh làm gì có ai như thế... “Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đm, lão Trì sao còn chưa tới?”
Lo lắng khiến anh mở Wechat ra lần nữa, cuối cùng Tề Dực đã bình tĩnh trở lại...— Trì Vũ Hiền trả lời với anh là đã tới tầng sáu, hỏi anh đang ở đâu.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc: “Lão Tề? Cậu đang ở đâu? Nghe thấy thì ới một tiếng!”
Khóe miệng Tề Dực khẽ nhếch lên, đang định mở miệng trả lời, tâm chợt động một cái.
Sao anh ta lại tới nhanh như vậy?
Người bên ngoài thật sự là lão Trì sao?
Tề Dực cứng rắn nuốt lại lời phản bác, cúi đầu trả lời WeChat: Sao anh đến nhanh vậy?
Ở bên ngoài, lão Trì cũng không ồn ào nữa, nhanh chóng nhắn lại: Tôi vừa từ đơn vị về, vừa lúc đi ngang nhà cậu.
Tề Dực: Anh làm sao chứng minh anh chính là anh?
Lão Trì: ? ? ?
Lão Trì: Cậu điên à, tại sao tôi lại phải chứng minh tôi chính là tôi?
Lão Trì: Ra nhanh lên, tôi không có hơi sức đâu mà chơi với cậu, đang vội muốn chết nè.
Tề Dực mím môi, hơi thả lỏng cơ thể căng cứng. Anh gần như có thể xác định đối phương chính là lão Trì, nhưng để chắc chắn...anh vẫn không hé răng, tiếp tục gõ chữ: Có chuyện xảy ra, tôi phải xác định anh chính là anh mới yên tâm ra ngoài được.
“Chậc, thật phiền phức.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của lão Trì: “Bốn năm trước cậu mới được điều đến đội, cùng hợp tác với tôi để điều tra một vụ án, cậu mới vừa lại gần người vĩ đại đó...”
Rầm!
Tề Dực dùng một cước đá văng cánh cửa, mặt không cảm xúc cầm theo dao phay đi ra, nhìn thẳng vào lão Trì ở đầu bên kia hành lang.
Lão Trì biết điều không nói tiếp chuyện vừa rồi, chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyên gì? Sao cậu lại phải cầm theo dao phay mà trốn thế này? Nhà có người vào à?”
“Ừ.” Tề Dực buồn bực trả lời: “Đi lên trước đã, vừa đi vừa nói. Anh có mang súng không?”
“Không, tôi đang làm rồi thì mang súng làm gì.” lão Trì một tay ôm lấy cổ Tề Dực, thuận tay đoạt lấy dao phay trong tay anh, vung một đường, ôm Tề Dực đi về phía thang máy.
Tề Dực thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy chỉ là dao phay, nhưng lấy sức chiến đấu của lão Trì, chém chết mười tám tên cũng không thành vấn đề. Tuy rằng thứ mình gặp phải rất kỳ lạ, nhưng có lẽ không phải là ma, bị chém chắc hẳn vẫn sẽ chết.
Trở lại căn nhà ở tầng hai mươi mốt, Tề Dực tìm thấy thẻ cảnh sát của mình ở trong phòng ngủ, có lẽ trong lúc chạy trốn đã thuận tay quăng mất, may mà đánh rơi ở nhà, không bị người khác nhặt được, nếu không lại gặp phiền phức.
Lão Trì nhìn Tề Dực, khó hiểu hỏi: “Ý của cậu là, cậu không nhìn rõ thứ đi vào nhà mình là cái gì, chỉ biết đó là thứ đó to bằng đứa trẻ hai, ba tuổi, có lông xù?”