Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lão Trì nhìn Tề Dực, rồi lại nhìn Khương Hiểu Du, cũng nói giúp: “Đúng vậy đó Hiểu Du, Tề Dực đã nói như vậy rồi, cô hãy giúp một chút, chúng tôi....”

Khương Hiểu Du cúi đầu nói: “Lịch sử trò chuyện của cô gái kia, em sẽ nhanh chóng đưa cho anh, nhưng những người khác thì...”

Lão Trì còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị Tề Dực cắt ngang: “Được, cô chỉ cần sắp xếp thông tin của người đã khuất là được. Nhờ cô gửi trực tiếp đến email của tôi.”

Khương Hiểu Du cười nói: “Vậy anh Dực, em đi trước đây.”

Tề Dực cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ, lão Trì vẫn còn lải nhà lải nhải: “ Lão Tề à, sao cậu lại từ bỏ như vậy chứ, nếu nỗ lực thêm chút nữa có khi đã xong việc rồi.”

Tề Dực không phản ứng lại anh ta, không ép buộc người khác chính là tu dưỡng đạo đức cơ bản.

Hai tay lão Trì nâng ghế, rời cái mông ngồi xuống bên cạnh Tề Dực, nâng khuỷu tay gác lên vai anh, hỏi: “Cậu và Hiểu Du từ lúc nào lại thân thiết như vậy? Lão Tề cậu đó nha, không nói cho ai, không ngờ lại âm thầm....”

“Đừng có dính lên ông đây!” Tề Dực hất cái tay của anh ta ra: “Tôi chỉ nhờ cô ấy giúp đỡ một chút.”

“Thôi đi.” lão Trì không tin nhưng thấy Tề Dực không muốn nói thêm gì, nên cũng không hỏi nữa: “Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến việc điều tra bạn trai của người đã khuất? Cậu nghi ngờ người đã khuất bị bắt nạt sao? Mà người này còn có thể chính là chồng chưa cưới của cô ấy?”

“Không phải là nghi ngờ.” Tề Dực chỉ ra chỗ sai: “Là muốn xem thử cô ấy có bị người khác bắt nạt hay không, nên mới mang theo oán hận nhảy lầu.”

“Cũng đâu có khác nhau lắm. Cho nên cậu định điều tra rõ ngọn nguồn hay sao? Vậy thì không dễ đâu, thi thể quan trọng nhất thì đã bị người nhà đưa về hỏa táng mất rồi.”

Tề Dực hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vì sao anh lại cho rằng thi thể là quan trọng nhất?”

“Còn phải nói sao?” lão Trì hỏi ngược lại: “Không nói đến chuyện tinh thần bị ngược đãi thì nếu có xảy ra chuyện gì, thi thể sẽ không bao giờ gạt người. Nhưng mà không phải Thạch Hoài Nhân đã loại trừ khả năng đó hay sao?”

Thạch Hoài Nhân cũng có thể tin sao?

Ánh mắt Tề Dực tối đen, nhìn xa xăm.

Chỉ kiểm tra cẩn thận đầy đủ, hầu hết các vết thương đều không thể che giấu khi khám nghiệm tử thi, cho dù là vết thương cũ rất lâu về trước, cũng thường sẽ được phản ánh trên bề mặt tử thi hoặc nằm ở chỗ sâu trong tử thi.

Điều quan trọng là phải “đầy đủ cẩn thận.”

Anh không tin tưởng Thạch Hoài Nhân, dù là nhân phẩm hay là năng lực.

Dáng vẻ nghiêm túc của Tề Dực khiến cho Trì Vũ Hiền hơi sợ hãi, anh ta cẩn trọng hỏi: “Tôi nói gì sai sao?”

“Không, không có nói sai” Tề Dực đứng dậy: “Đi, chúng ta đi tìm Thạch Hoài Nhân, đi xem số liệu kiểm tra thi thể của ông ta.”

Trì Vũ Hiền giữ anh lại: “Cậu chờ chút đã! Cậu muốn tìm chủ nhiệm Thạch làm gì? Muốn xem hồ sơ báo cáo kiểm tra thi thể là có, không cần thiết phải...”

Tề Dực quay lại ra hiệu bảo Trì Vũ Hiền buông tay, nói: Không phải báo cáo kiểm tra thi thể, mà đó chỉ là kết quả mà ông ta lấy từ những suy đoán chủ quan của mình, cái tôi muốn là kết quả chi tiết lấy từ trên thi thể.”

Anh biết Trì Vũ Hiền không muốn có xích mích với Thạch Hoài Nhân, tiếp tục nói: “Anh ở đây đợi tôi, tôi đi một lát rồi về.”

“Được, tôi cùng đi với cậu.” Trì Vũ Hiền nghiến răng nói, dù sao anh ta đi còn có thể giảng hòa, nếu không Tề Dực và Thạch Hoài Nhân lại đánh nhau.

Tề Dực học võ lung tung, chẳng đâu vào đâu, sức chiến đấu chẳng ra gì, nhưng Thạch Hoài Nhân chắc chắn còn gà hơn cả mức đó, múa ba cái võ mèo cào là ngỏm ngay.

“Tùy anh.” Tề Dực đi ở phía trước, Trì Vũ Hiền đi theo sau.

Văn phòng Thạch Hoài Nhân không nằm ở dưới tầng một, mà ở tầng hai của đại đội kỹ thuật.

Hai người đi trong cầu thang, Trì Vũ Hiền nhịn không được lải nhải: “Lão Tề à, lát nữa cậu có thể bình tĩnh một chút được không? Muốn coi số liệu cũng coi như là đi nhờ vả ông ta, cậu tuyệt đối đừng so đo với ông ta.”

Tề Dực thản nhiên gật đầu: “Được.”

Kết quả là vừa đến văn phòng đại đội trưởng...

Tề Dực vừa mở cửa ra đã hỏi: “Nghe nói ông đi khắp nơi nói với mọi người nói tôi bị đình chỉ?”

Trì Vũ Hiền: ? ? ?

Con mẹ nó có phải cậu bị bệnh rồi hay không?

Thạch Hoài Nhân cũng giật mình: “Cậu nói gì thế Tiểu Tề, không phải cậu đang điều hưu sao? Đình với chỉ cái gì? Là ai nói?”

“Khắp nơi đều nói thế, họ nói là ông nói.” Tề Dực khí thế hùng hổ dọa người, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Trì Vũ Hiền: “Anh đừng có kéo tôi.”

Trì Vũ Hiền cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu buông tay, ngón chân vẽ trên nền nhà, hai tai đỏ bừng.

Thạch Hoài Nhân đứng dậy, cười tươi nói: “Cậu đừng nghe người khác nói lung tung, không có chuyện này đâu. Hay là thế này, tôi giúp cậu điều tra một chút, xem thử là ai lại đi tung tin đồn nhảm hại người, lập tức nghiêm túc xử lý.”