Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đến chén thứ tư, Khương Hiểu Du cuối cùng cũng mở miệng: “Anh là đàn ông, đương nhiên không giải thích được, cô gái kia có lẽ đã nhốt mình trong bóng tối mấy năm hoặc vài chục năm, thật vất vả mới thoát ra được, nhưng lại phát hiện vốn dĩ mình không thoát được, cuối cùng mặc áo đỏ, nhảy lầu tự sát, đây là loại tuyệt vọng gì?

Chết là cách phản kháng duy nhất của cô ấy, cô gái này là lấy cái chết để chứng minh trong sạch, cùng là con gái, tôi muốn giúp cô ấy.”

Tề Dực yên lặng nghe cô nói xong, trong giây lát không biết nói gì, chỉ là trong lòng đột nhiên nảy lên ý nghĩ.

Rất nhanh tình hình đã dịu bớt, Trì Vũ Hiền không quan tâm đến xiên que đang cầm trên tay, lập tức hỏi: “Cho nên?”

Khương Hiểu Du nở nụ cười nhẹ nhõm: “Dù sao tất cả hậu quả đã có anh Dực gánh chịu, vì những xiên que trên đây, chuyện này tôi sẽ giúp...”

Nói xong, ánh mắt hai người đều nhìn về phía cái bàn.

Trên tay trái Trì Vũ Hiền đang cầm ống thẻ, bên trong là lít nha lít nhít que tre.

“Khụ khụ khụ” Trì Vũ Hiền lập tức đứng dậy: “Hai người cứ ngồi đây, tôi đi lấy chút đồ.”

...

Trì Vũ Hiền ngồi ở phần ghế phụ, Tề Dực nhìn ngoài cửa sổ, biểu cảm nghiêm túc không thay đổi.

Mặc dù đã nhờ được Khương Hiểu Du giúp đỡ, nhưng điều tra mạng lưới chỉ là một phần trong đó, nếu như Uông Tàng Phong chưa từng để lộ thông tin trên mạng thì Khương Hiểu Du dù có giỏi đến đâu cũng sẽ không có thu hoạch gì, phải chuẩn bị nhiều kế dự phòng mới được.

Bây giờ Tề Dực đang nghĩ, làm sao để đi một con đường khác, là muốn ổn định hay là mạo hiểm đánh cược một lần.

Bất tri bất giác đã đến trước cửa nhà Trì Vũ Hiền. Thấy anh vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, Trì Vũ Hiền lấy tay đẩy bả vai anh.

“Xuống xe thôi!”

“Ồ?” Tề Dực hoàn hồn: “Đến rồi à?”

Lão Trì mở cửa xe: “Xuống xe thôi.”

Tề Dực đi với anh ta xuống xe lên trên tầng, đi vào thang máy, không hiểu sao có cảm giác da đầu tê tê. Anh xoay đầu một cái, nhìn thấy bóng của mình in trong gương thang máy có mái tóc dựng đứng từng cọng một.

Động tác khá mạnh của anh thu hút sự chú ý của lão Trì: “Cậu làm gì... Sao tóc cậu lại dựng đứng lên vậy?”

Tề Dực nhìn nhìn mình: Thoạt tiên, anh nghĩ là do tĩnh điện, nhưng thật kỳ lạ, thang máy cũng có thể coi là một lồng Faraday, tại sao...

Lão Trì hơi luống cuống, anh ta đưa tay sờ đầu chó của mình rồi nhìn vào gương, tóc của anh ta vẫn bình thường.

“Lão Tề, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tĩnh điện.” Tề Dực chỉ bật ra hai chữ.

Lão Trì thở phào một tiếng, không phải thứ gì tâm linh là được rồi.

Tề Dực giơ chân lên, cúi xuống xem đế giày.

Đế giày của giày da sĩ quan là một lớp cao su dày, điện tích không thể truyền xuống dưới đất nên tích lại trong cơ thể.

Anh chạm tay vào thang máy, điện tích được dẫn ra, mái tóc dựng đứng nhanh chóng nằm rạp xuống, anh tiện tay vuốt lại tóc.

Lão Trì cũng học theo vuốt mấy cái: “Tại sao trên người cậu lại có tĩnh điện?”

Tề Dực cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng nghĩ mãi không ra: “Có lẽ là chạm phải thứ gì mang lượng điện tích lớn.”

Trong lúc hai người nói chuyện, thang máy đã lên đến nơi, họ đi tới trước cửa ra vào nhà lão Trì.

Lão Trì đứng do dự trước cửa vài giây đồng hồ, quyết định không thay dép lê, đi thẳng vào phòng khách, ngồi phịch xuống dựa lưng vào sô pha: “Cậu nói xem tối nay liệu có gặp phải chuyện lạ nữa không?”

Nói rồi, anh ta đứng bật dậy y như thật, nhìn xung quanh một chút, đi khóa hết cửa sổ ban công lại rồi mới yên tâm quay về ngồi tiếp.

Tề Dực lắc đầu, nhưng có lão Trì ở bên cạnh, anh không thấy sợ, thậm chí còn nghĩ liệu có thể đặt bẫy dụ kẻ giả ma giả quỷ ra tóm cổ lại hay không.

Biểu hiện của lão Trì khiến anh có phần chẳng còn biết phải nói gì: Một tên to xác như vậy mà lại sợ ma, đúng là mất mặt.

Nhưng nghĩ lại thì ngay chính anh, thân là một pháp y, vậy mà cũng kẻ tám lạng người nửaa cân, không có tư cách gì để chê lão Trì.

Lão Trì ngồi chưa ấm chỗ đã lại đứng dậy đi vào phòng Tề Dực ngủ hôm qua, tìm con dao gọt hoa quả bỏ vào trong túi xong mới yên tâm một chút: “Dao hôm qua cậu mang tới, tôi cất nó để dùng khi khẩn cấp.”

Tề Dực gật đầu, tối qua anh đã quên mất sự tồn tại của con dao này rồi, lúc ngủ thấy cấn người, khó chịu nên móc ra để lên tủ đầu giường, có điều anh vẫn mang cây tua vít theo bên người.

Anh hỏi: “Còn con dao nào không? Anh cũng cho tôi một con để phòng thân đi.”

Lão Trì chỉ tay: “Tự vào bếp lấy lấy một con dao phay.”

“Được.” Tề Dực xách dao phay quay lại ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nghiêm túc quan sát nhà của lão Trì, suy nghĩ độ khả thi của kế hoạch “dụ dỗ”.

Thực ra hôm qua anh đã quan sát rồi, điểm khác biệt lớn nhất giữa nhà anh và nhà lão Trì là nhà anh ta có lắp lưới chống trộm, khóa cửa cũng khá xịn.

Cả tối hôm qua anh sợ kinh hồn táng đảm, không rảnh suy nghĩ, giờ nghĩ lại, Tề Dực cảm thấy có lẽ là thứ lông lá như khỉ đó không vào được, nên phẩn còn lại của buổi tối hôm qua mới bình an vô sự.