Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đám người Thương Diệp phong, không có tên nào là thứ tốt! Nhất là cái tên Hứa Từ và con chó Ứng kia!”

Mạnh Dần chẳng thèm để ý Chu Trì đang nghĩ gì, chỉ hậm hực cảm thấy đây lại là trò của Thương Diệp phong.

“Chu Trì, nếu thực sự không ổn, hay là ngươi đến Thanh Khê Phong đi. Ta nói với trưởng bối trong phong một tiếng, tám phần là không có vấn đề gì.”

Những ngày gần đây, Mạnh Dần đã quen thuộc với tình hình của Thanh Khê Phong, có mấy vị trưởng lão đã để mắt đến y, chờ y vào nội môn liền nhận y làm đồ đệ.

Đệ tử ngoại môn không có sư thừa, chỉ khi vào nội môn mới có sư phụ chân chính. Có sư phụ dẫn dắt, trên núi mới thực sự có chỗ dựa. Như người ta thường nói, có ô dù thì làm gì cũng dễ, chuyện này không chỉ áp dụng ở thế tục, mà ngay cả tu hành tông môn cũng vậy.

“Ta không đi.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Chu Trì dứt khoát từ chối y.

Mạnh Dần nhìn Chu Trì, hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi cmn đừng có dùng từ của ta!"

Thấy Chu Trì sắp mở miệng, Mạnh Dần lập tức chặn lại, nhưng trong lòng thật sự rất muốn biết lý do thực sự của Chu Trì là gì.

Trong mắt tất cả mọi người, với tư chất của Chu Trì, nếu cứ lãng phí thời gian ở Huyền Ý Phong thì tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.

Huyền Ý Phong không có ai tranh đoạt, nhưng đồng thời cũng chẳng có tài nguyên tu hành tương xứng, điều này đối với một người có thiên phú như Chu Trì mà nói, quả thực là nơi không thích hợp.

"Hôm ta lên núi chẳng phải đã nói rồi sao?"

Chu Trì thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn làm một kiếm tu."

Đây đúng là một trong những lý do của hắn. Ở Kỳ Sơn, hắn đã ở lại một tông môn kiếm đạo nhiều năm, cũng đã làm kiếm tu nhiều năm, sao có thể đổi sang con đường khác?

Hơn nữa, Chu Trì cảm thấy làm kiếm tu cũng không tệ.

Rất đơn giản.

Không cần tìm kiếm bản mệnh khí, không cần dưỡng thứ gì khác trong tâm.

Chỉ cần một thanh kiếm là đủ.

Điều này rất hợp với tính cách của hắn.

"Trượng kiếm hành ba vạn lý, túy tửu tiện cuồng ca."

Mạnh Dần lẩm bẩm, cảm khái nói: "Thật sự là tiêu sái phóng khoáng a."

Chu Trì cũng nghe được, liếc nhìn Mạnh Dần: "Ngươi còn biết làm thơ?"

Mạnh Dần trợn trắng mắt: "Ngươi khinh ai đó? Lão tử đường đường là người đọc sách đàng hoàng!"

Chu Trì nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Mạnh Dần khi chửi mắng Ứng Lân, thầm nghĩ: ai tin đây?

Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Một kẻ đọc sách mồm miệng thối hoắc."

Mạnh Dần không phục: "Ê ê ê, ta là vì ngươi mới mắng người trước mặt Bạch sư muội đấy, ta hy sinh lớn như vậy, ngươi lại nói ta thế à?"

"Chẳng phải hôm qua ngươi cũng chửi sao?"

Mạnh Dần khinh bỉ nhìn Chu Trì.

"Ta không giỏi chửi người."

"Ngươi có muốn nghe thử xem ngươi đang nói cái gì không?"

Chu Trì thờ ơ đáp: "Hơn nữa ta cảm thấy lúc ngươi mắng người, bản thân ngươi cũng rất thoải mái."

Bị vạch trần tâm tư, Mạnh Dần tiếc nuối nói: "Luôn cảm thấy hôm nay ta phát huy chưa tốt, mắng không bằng hôm qua."

---

Nửa tháng sau, Chu Trì vẫn chưa xuất hiện ở Lão Tùng Đài, nhưng Mạnh Dần lại đến đó rất thường xuyên. Có điều, so với đám đệ tử mới kia, trông y có vẻ lười biếng hơn nhiều.

Nhưng có lẽ là do thiên phú, mỗi lần y đến đó, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí đều nhanh hơn hẳn những người khác.

Hơn nữa, ánh mắt của y ngày càng sáng rực, như một viên lưu ly bị vùi trong cát, nay được gió thổi dần lộ ra ánh sáng rực rỡ.

Những đệ tử khác thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, càng thêm chăm chỉ tu hành.

Còn Ứng Lân, gần như mỗi ngày đều đến Lão Tùng Đài xem xét, nhưng ngày nào cũng không thấy bóng dáng Chu Trì, trong lòng gã dần dần nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ.

"Thật sự đạo tâm đã sụp đổ rồi sao?"

Gã lẩm bẩm tự nói.

---

Một tháng sau, các đệ tử đến Lão Tùng Đài lĩnh đan dược hàng tháng. Lần này, ngoài Tĩnh Tâm Đan, còn có thêm một lọ Ninh Thần Đan, cũng là đan dược hỗ trợ tu hành.

Chu Trì vẫn đến muộn nhất. Ứng Lân ở xa thăm dò khí tức của hắn, phát hiện khí tức vẫn yếu ớt như cũ, trong lòng không khỏi vui vẻ.

"Một tháng trôi qua mà chẳng có tiến triển gì, có vẻ như hắn sắp phải xuống núi rồi."

Gã vừa nghĩ vậy thì—

"Nhìn kìa!"

Trong đám đông chợt có người kêu lên.

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Mạnh Dần, ba đóa hoa ngưng tụ từ khí cơ dần dần hiện ra.

Kết thành ba đóa, điều này có nghĩa là y đã đạt đến Sơ Cảnh viên mãn.

Bước tiếp theo chính là tiến vào Phương Thốn Cảnh.

Nghĩ đến những chuyện liên quan đến tu hành mà mình từng nghe được, ánh mắt đám đệ tử đều sáng rực, tràn đầy ngưỡng mộ.

Bạch sư muội cũng nhìn sang.

Sau đó, ánh mắt tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Chu Trì.

Lúc này, trong lòng bọn họ đều có chung suy nghĩ: Ai cũng biết quan hệ giữa ngươi và Mạnh Dần rất tốt, nhưng bây giờ y đã là Sơ Cảnh viên mãn, sắp sửa bước vào Phương Thốn Cảnh, mà ngươi đến một đóa hoa cũng chưa kết ra, đối mặt với chênh lệch như vậy, các ngươi còn có thể làm bằng hữu sao?

Hoặc là, Mạnh Dần còn muốn làm bằng hữu với ngươi không?

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Dần mở mắt.

Chu Trì đi tới, cười nói: "Chúc mừng."

Mạnh Dần nhìn hắn, phát hiện khí tức trong cơ thể hắn vẫn yếu ớt như trước, điều này khiến y hơi lo lắng.

Thế này thì làm sao trong một năm có thể đạt Phương Thốn Cảnh viên mãn?

Không đạt Phương Thốn Cảnh viên mãn, làm sao vào được nội môn?

Nếu không vào được nội môn, chẳng phải ta sẽ mất đi một người bằng hữu trên núi sao?

Nghĩ đến đây, Mạnh Dần thấy đau lòng.

Một lát sau, y vỗ vai Chu Trì, đột nhiên hạ giọng nói: "Ta có một ý này!"

Chu Trì lập tức nói: "Đừng nghĩ."

Trong hai tháng kế tiếp, lần lượt có nhiều đệ tử đạt tới Sơ cảnh viên mãn. Nhưng điều này không khiến Chu Trì quá bận tâm, còn Mạnh Dần, y chỉ quan tâm đến vị Bạch sư muội kia.

Hai tháng qua, ngoài mỗi tháng đến Lão Tùng Đài một lần để nhận đan dược thuộc về mình, Chu Trì hầu như đều ở trong Tàng Thư Lâu của Huyền Ý Phong, chuyên tâm hấp nạp thiên địa linh khí để tu bổ thân thể.