Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mạnh Dần tự nhận mình mồm miệng cũng chẳng kém ai, nhưng không hiểu sao, mỗi lần gặp Chu Trì đều bị chọc tức đến phát điên. Nhưng cũng chính vì vậy, y y lại càng thích tên này hơn.
Dù sao cũng là đồng đạo mà.
Chu Trì lắc đầu: “Đan dược này quý như thế, ngươi giữ lại mà dùng đi.”
Mạnh Dần nổi giận: “Ngươi có biết tình cảnh của mình bây giờ không hả?”
Chu Trì nhàn nhã đáp: “Ta hiểu rõ lắm.”
Hắn liếc nhìn Mạnh Dần: “Thần Hoa Đan là dành cho đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn nếu sử dụng, sẽ vi phạm sơn quy. Ngươi ở Thanh Khê Phong đương nhiên không cần lo lắng, có người che chở. Nhưng nếu ta ăn vào, bị kẻ có ý bắt được nhược điểm, e rằng sáng mai ta đã bị đuổi xuống núi rồi.”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc là ngươi giúp ta hay hại ta đây?”
“Ơ, việc này… ”
Mạnh Dần sững lại, y chưa từng nghĩ đến chuyện này. Lúc biết có Thần Hoa Đan, y chỉ nghĩ làm sao để kiếm được một viên, sau khi tính đủ mọi cách, mới đi thương lượng với đám trưởng bối muốn thu y làm đồ đệ, tốn cả một đêm mới lấy được. Không ngờ đến lúc cầm tới đây, lại không thể tặng đi.
Sớm biết thế, y đã chẳng cần phải hy sinh nhiều đến vậy!
Chu Trì cười nói: “Tâm ý của ngươi ta lĩnh rồi, ngươi đừng lo cho ta nữa, nội môn khảo hạch, không thành vấn đề.”
“Cứng miệng thế?”
“Ngươi nghĩ ta tin à?”
Mạnh Dần lườm một cái.
Chu Trì khẽ cười, sau đó nhìn Mạnh Dần với ánh mắt nghiêm túc: “Mạnh Dần, ngươi giúp ta như vậy, thật sự không có gì muốn cầu ta sao?”
“Ví dụ như, thực ra ngươi có chút thích nam nhân?”
“Cái gì?”
Mạnh Dần phản ứng theo bản năng, rồi lập tức chửi ầm lên: “Ngươi mẹ nó… Chu Trì, cho dù ngươi thích nam nhân thì lão tử cũng không thích đâu!”
Nói đi nói lại, nếu không phải trước đây khi Chu Trì lên núi đã giúp y một lần, thì tình bạn này cũng không thể bắt đầu được.
Y rất có nguyên tắc, có người giúp y, y nhất định sẽ báo đáp.
“Ngươi tin ta không?”
Chu Trì cười nhìn y, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.
Nhìn Chu Trì như vậy, Mạnh Dần không chút do dự mà thu lại viên Thần Hoa Đan.
Suy nghĩ kỹ, người này từ khi lên núi đến nay, thực ra chưa từng chịu thiệt bao giờ.
“Dù sao ta vẫn nói câu đó, trên núi này, ta sẽ che chở cho ngươi, một trăm năm cũng không thay đổi!”
Mạnh Dần xóa bỏ suy nghĩ lúc nãy.
Chu Trì chỉ cười nhạt.
…
Trở lại tàng thư lâu, Chu Trì nghĩ đến câu nói cuối cùng của Mạnh Dần, không nhịn được mà bật cười.
Tên này, giờ có thể xem là người bạn đầu tiên hơi bị ngốc của hắn rồi.
Cười xong, Chu Trì gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu dẫn động thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, trị liệu thương thế. Những ngày qua thương thế của hắn đã gần như khôi phục, chỉ còn lại một vết cuối cùng.
Đó là thương thế khi kịch chiến cùng Trương Tuyển của Ngọc Kinh Sơn lần cuối, là vết thương nặng nhất, cũng là vết khó tiêu trừ nhất.
Tất nhiên, nếu không phải để giả chết, thì lúc đó hắn cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Nghĩ đến những chuyện này, Chu Trì lại nhắm mắt, chuyên tâm trị thương.
…
Vài tháng sau, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng ve sầu.
Không biết từ lúc nào, trời đất đã chuyển sang mùa hạ.
Chu Trì mở mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.
Thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Trên đỉnh đầu chậm rãi hiện ra ba đóa hoa do khí cơ hội tụ mà thành. Nếu lúc này có người ngoài ở đây, tất sẽ thấy ba đóa hoa trên đỉnh đầu Chu Trì còn rực rỡ hơn bất kỳ ai trong số những tân đệ tử.
Bao gồm cả Mạnh Dần.
Một lúc lâu sau, ba đóa hoa dần tán đi.
Một luồng khí tức từ trong cơ thể Chu Trì bốc lên, cuối cùng tràn ra từ đỉnh đầu. Trong phạm vi một tấc quanh hắn, ngay cả sự lưu động của không khí, hạt bụi trôi nổi, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Hắn đã phá cảnh.
Trở lại Phương Thốn Cảnh.
Chỉ là hắn không hề kích động, bởi vì đi lại con đường đã từng đi, ngắm nhìn phong cảnh đã từng thấy, rất khó để có cảm xúc quá lớn.
Hắn chỉ đứng dậy, nghĩ đến một chuyện.
Hắn cần có một thanh kiếm.
Chính xác mà nói, hắn nên có lại một thanh kiếm.
…
Lão Tùng Đài lại một lần nữa vang lên tiếng kinh hô.
Cũng vào lúc này, giữa tiếng ve kêu râm ran, ngay trước mắt tất cả tân đệ tử, Mạnh Dần đạt đến Phương Thốn Cảnh viên mãn.
Sư thúc của Triều Vân Phong đứng từ xa nhìn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Nửa năm đạt Phương Thốn viên mãn, thiên phú của Mạnh Dần, tuy không phải là hạng nhất trong lịch sử Trọng Vân Sơn, nhưng ít nhất cũng có thể xếp vào trước mười.
Ông đang nghĩ, nếu như Mạnh Dần có thể nhanh hơn một chút thì tốt rồi. Nhưng sau đó, lại nhớ tới câu nói trước đây của Chu Trì.
Nước chảy không tranh trước, tranh là tranh dòng chảy lâu dài.
Dù nói vậy, nhưng con sông này của ngươi, liệu còn đang chảy không?
Ông đang mải suy nghĩ thì mọi người liền thấy Mạnh Dần đứng dậy, chậm rãi bước về phía Ứng Lân, sắc mặt người sau trắng bệch, trông vô cùng khó coi, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Không dám nói một lời nào.
Mạnh Dần là một thiên tài trong số các đệ tử, được các trưởng bối các phong đánh giá rất cao, thậm chí còn là người có tiềm năng trở thành đại tu sĩ trong tương lai. Với một nhân vật như vậy, Ứng Lân không dám tiếp tục đắc tội nữa.
Mạnh Dần liếc nhìn gã, khẽ nhổ một bãi nước bọt xuống chân, nhướng mày cười nhạt:
"Ngươi tính khi nào xuống núi đây?"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Ứng Lân càng thêm khó coi, cả đạo tâm gần như vỡ vụn.
Mà Mạnh Dần chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa, thầm nghĩ:
"Chu Trì, tiểu tử thối nhà ngươi, nhất định phải tranh đua một chút đấy!"