Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 35. Đến nơi đến chốn

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Chạy!"

Ánh sáng từ đao kiếm loé lên quét sạch cả trấn nhỏ, tạo lên một tiếng vang thật to.

Diêu Văn Trung không rõ tại sao Dạ Kinh Đường lại trở nên kinh khủng như vậy nhưng hắn biết hôm nay hắn rất khó có thể rời khỏi trấn nhỏ này, nghĩ vậy hắn vừa hét vừa xoay kiếm, lấy thân thể và Quân Sơn kiếm kẹp lại thanh kiếm đang đâm xuyên qua đồng thời tay trái rút ra một con dao đâm về phía cổ tay của Dạ Kinh Đường.

Táp ——

Cây kiếm của Dạ Kinh Đường đâm xuyên qua Quân Sơn kiếm,hắn muốn rút về cũng khó, mắt thấy con dao đang đâm tới, hắn trực tiếp buông chuôi kiếm ra, khom người xuống chống hai tay lại như hổ.

Bành bành ——

Hai quyền nặng nề rơi vào trên thân kiếm.

Âm thanh trầm đục vang lên,Quân Sơn kiếm đã đâm vào trong ngực Diêu Văn Trung.

Thân thể to lớn của Diêu Văn Trung bắn ngược về phía sau, nhưng hắn ta vẫn giữ được thăng bằng, đợi âm hưởng của hai quyền kia giảm bớt đi, hắn ta liền cầm chuôi kiếm của thanh kiếm đang cắm trước ngực rồi rút mạnh ra, tiếp theo hai tay cầm kiếm của hắn phát ra một chưởng Lực Phách Hoa Sơn:

"A... —— "

Dạ Kinh Đường cũng không có ý định lùi lại né tránh, đợi khi thanh kiếm sắp bay qua trước người, hắn dẫm hai chân lên mặt đất, cả người bắn thẳng lên, hai đầu gối nện vào xương quai xanh của Diêu Văn Trung, ngay lập tức trên ngực hắn ta đã mọc ra hai cái vết lõm lại.

Bành ——

Mặc dủ thiên phú của Diêu Văn Trung còn kém Hiên Viên Thiên Cương, nhưng nếu hắn ta chịu cố gắng thì hắn ta cũng có thể được coi là một trong những người tài giỏi bậc nhất so với những người cùng thế hệ, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không được Hiên Viên Triều xem như là chưởng môn tương lai mà bồi dưỡng.

Ở trong hoàn cảnh thực lực hai bên chênh lệch rõ ràng như vậy, với kiến thức của mình thì căn bản Diêu Văn Trung vẫn xứng đáng nhận được bốn chữ 'Vững như bàn thạch'.

Đầu gối mang theo sức mạnh to lớn đập vào ngực của Diêu Văn Trung khiến hắn ta một lần nữa bị đánh lui lại, thế nhưng thân thể của hắn ta vẫn vững vàng không ngã như cũ, hắn ta nhanh chóng vứt cây kiếm vướng víu xuống đất, hai tay bắt lấy cái chân phải sắp đập vào ngực mình, vận dụng pháp môn Đồ Long Lệnh rồi dùng toàn lực đập mạnh cái chân phải ra sau lưng:

"Chết đi cho ta!"

Dạ Kinh Đường quả thực không ngờ Diêu Văn Trung lại da dày thịt béo đến mức này, cả người bị vật ngược lại về phía mặt đất, khi sắp chạm tới mặt đất, hắn lấy tay chụp xuống nền gạch xanh để chống đỡ thân thể, chân trái đạp vào eo của Diêu Văn Trung, trong nháy mắt cả người hắn đã đứng vững trở lại.

Diêu Văn Trung dù có dáng người cao lớn cũng khó có thể kháng trụ được lực đạp từ dưới đạp lên, hắn ta bị Dạ Kinh Đường đạp cho một phát vào eo rồi dựng ngược cả người lại ném qua vai khiến cơ thể to lớn của hắn ta đập vào trên mặt đường.

Oanh ——

Đường phố lát gạch ngói cũ kĩ trong nháy mắt đã nổ tung, nền đất bằng phẳng bị vỡ nát thành một cái hố nhỏ.

Dạ Kinh Đường thuận thế bắn lên, đá mạnh một phát vào phía dưới xương sườn của Diêu Văn Trung, đá Diêu Văn Trung trượt vào lề đường, đụng nát bức tường vây của con đường tắt đi đến sòng bạc.

"Khục —— "

Diêu Văn Trung ho ra một búng máu, cả người khập khiễng muốn đứng lên nhưng còn chưa đứng vững thì phía trước đã truyền đến một quyền xé gió.

Gần như cùng lúc thân thể của Diêu Văn Trung bay ra ngoài thì Dạ Kinh Đường cũng dừng bước lại sau đó đánh một quyền về phía trước.

Quyền này không giữ lại chút nào, khí kình mạnh, trong quyền còn có chứa sát khí, ngay lập tức con phố cũ được lát bằng những phiến gạch xanh đã xuất hiện những vết rạn nứt như mạng nhện, đèn lồng phía xa xa cũng bị dập tắt, cả con đường dường như là bị một cơn gió đêm phá hoại.

Hàm răng của Diêu Văn Trung đã rướm máu, dưới tình huống này hắn ta muốn tránh cũng không thể tránh được nữa vì vậy hắn ta dùng toàn lực đánh ra một quyền với ý định cá chết lưới rách với Dạ Kinh Đường.

Ầm ầm ——

Hai quyền đụng vào nhau, sức mạnh to lớn của hai quyền ngay lập tức bao vây bốn phía, xé nát tường vây ở hai bên đường.

Diêu Văn Trung bị quyền đánh vào người nên xương cốt vỡ nát, tay áo phía bên phải bị xé nát lộ ra cánh tay đầy tráng kiện, từ chỗ cổ tay hiện ra từng khúc bị vỡ nát, truyền ra một tiếng "Két ——" giòn tan, xương trắng ở sau bả vai cũng lộ ra ngoài, thân thể khổng lồ trong nháy mắt như biến thành đạn vừa ra khỏi nòng súng,bay lên như cung tên,đụng nát hơn mười căn phòng của một toà nhà, để lại một cái hố thật sâu và to ở giữa toà kiến trúc đó.

Rầm rầm ——

Sau khi Dạ Kinh Đường ra một quyền thì cũng không truy kích tiếp nữa mà chỉ bình thản nhìn qua cái hố cuối cùng.

"Khụ khụ —— "

Diêu Văn Trung ngã trong đống ngói vụn, hắn ta muốn dùng cánh tay trái chống đỡ thân thể nhưng lại ngã xuống, máu me chảy khắp toàn thân,ánh mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường:

"Ngươi... Ngươi..."

Dạ Kinh Đường biết hắn ta muốn hỏi gì vì vậy hắn bèn trả lời lại:

"Nửa cân Tuyết Hồ Hoa nấu với Thiên Lang Châu, có hiệu quả này cũng là bình thường."

"Khụ khụ..."

Đáy mắt Diêu Văn Trung hiện lên vẻ 'Quả là thế', còn thêm vài phần hối hận,hắn ta muốn nói chuyện nhưng máu đã tụ đầy ở cổ họng khiến hắn ta không thể phát ra được âm thanh nào.

Xoạt ~~

Dạ Kinh Đường dò xét một chút, thấy hắn ta không phản ứng lại thì không nhanh không chậm thu kiếm vào vỏ, quay người đi về phía con đường lớn đầy náo nhiệt.

Trên đường phố, đám kiếm khách áo đen nằm trên mặt đất đầu một nơi thân một nẻo, cái đầu lăn xuống cống thoát nước còn chết không nhắm mắt.

Phạm Bát Gia bị một cước đá thủng ngực, bởi vì kết thúc cuộc chiến nhanh chóng nên hắn ta còn chưa chết hẳn,nằm ở trên mặt đất, đôi mắt dần dần tan ra phản chiếu bóng người vừa mới đi qua của Dạ Kinh Đường.

Mà Hàn Thiếu Bình là người bị thương nhẹ nhất, hắn ta chỉ bị một kiếm xuyên thủng tâm mạch, vết thương không lớn, chỉ là ngực có chút vết máu, hắn ta vứt cây kiếm xuống, che ngực lung la lung lay đi về phía đầu phố, bên trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:

"Khụ khụ... Đồ chó hoang, thuê võ khôi để giết người, thật mẹ hắn ta nghĩ ra... Đáng đời hắn ta bị chết cả nhà..."

Dạ Kinh Đường rất tự tin với kiếm pháp của mình, biết tên giang hồ vô danh này đi không được bao xa, nên cũng không ra tay nữa mà xoay người đi về phía đường tắt dẫn đến quán rượu.

Trong con đường tắt, Bùi Tương Quân mặc võ phục màu đen, hai tay cầm Bá Vương Thương, ngăn ở lối ra của con ngõ nhỏ.

Lạc Ngưng đứng ở trên tường rào, trong tay cầm Khấp Thủy Kiếm đâm chéo xuống mặt đất, dùng đôi mắt đào hoa đầy xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hồng Chí đang đứng trong con ngõ.

Hiên Viên Hồng Chí vừa mới phát giác ra có gì đó không đúng, còn không đợi Diêu Văn Trung nhắc nhở, liền quả quyết bán đồng đội đi, chạy trốn bán sống bán chết.

Nhưng Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng cũng không phải vô dụng, thấy Dạ Kinh Đường có thể đối phó được những người kia thì hai người liền xông tới chặn lại đường lui của Hiên Viên Hồng Chí.

Nếu vào thời kì toàn thịnh thì Hiên Viên Hồng Chí cũng không sợ hai người liên thủ, nhưng hôm qua đánh nhau với Dạ Kinh Đường, bị hắn đả thương hai cánh tay, cũng không biết rõ ràng hai người phụ nữ đang cầm thương và kiếm này, cầm Quân Sơn đao đâm tới, kết quả là trực tiếp đụng phải 'Phong trì nghịch huyết' mà Bá Vương Thương vừa đánh ra.

Dù Hiên Viên Hồng Chí có dùng Quân Sơn kiếm đi nữa thì hắn ta vẫn giống như Diêu Văn Trung, bị Bá Vương Thương đâm xuyên qua, trên vai phải lại nhiều thêm một lỗ thủng nữa.

Lúc này Quân Sơn đao bị đánh bay ra ngoài,rơi xuống một căn nhà nào đó, Hiên Viên Hồng Chí cầm 'Linh Cơ kiếm', nhìn chằm chằm vào Bùi Tương Quân đang đứng ở cửa ngõ, lạnh lùng nói:

"Hồng Tài Thần... Đường Đường là chưởng môn của Hồng Hoa Lâu mà lại đi theo sau mông Thiếu chủ làm người hầu, ngươi không cảm thấy mất thân phận sao?"

Không những ban ngày Bùi Tương Quân nàng làm người hầu mà ban đêm nàng còn làm ấm giường đó.

Tuy nhiên việc này không thể để lộ cho người ngoài biết, nàng đánh giá 'Linh Cơ kiếm' trong tay Hiên Viên Hồng Chí, hừ nhẹ nói:

"Thiếu chủ của Thiên Hạc Sơn Trang, thì ra là vẫn bị người của Quân Sơn Đài giết. Vì bảo kiếm mà giết vãn bối đến nhà học hỏi,nguơi không cảm thấy táng tận lương tâm sao?"

Mặc dù Hiên Viên Hồng Chí biết mình đã làm rất nhiều chuyện bất nghĩa, khả năng sẽ không thể nào sống sót nổi mà ra khỏi con ngõ này, nhưng hắn ta cũng không muốn cõng nồi cho Chu gia nên vẫn giải thích một câu:

"Người là do Chu Hoài Lễ giết, không có quan hệ gì với chuyện của ta và Quân Sơn Đài."

Đạp, đạp...

Bóng hình của Dạ Kinh Đường hiện ra ở đầu ngõ, mặc dù một ống quần đã bị rách tung toé, quần áo cũng không quá lịch sự, nhưng khí chất lại không bị ảnh hưởng,hắn nhíu mày lại đánh giá bóng lưng của Hiên Viên Hồng Chí:

"Tiền triều của Thiên Hạc Sơn Trang có một Kiếm Thánh, trọng tình tôn nghĩa, hay làm việc thiện, có danh vọng không nhỏ trong giang hồ. Kiếm ở trên tay ngươi, ngươi nói là do Chu gia giết thì chỉ sợ Chu gia sẽ không nhận."

Hiên Viên Hồng Chí xoay người lại: "Coi như vũng nước bẩn này dội lên người ta thì làm sao? Năm đó ta kết thù oán với Trịnh Phong, ghi hận trong lòng, trước đó đã phế đi thể phách của hắn ta nhưng ta lại sợ bị ngươi trả thù nên định chuẩn bị trảm thảo trừ căn."

"Những năm qua gia phụ vì Đại Ngụy mà lập bao nhiêu công lao, làm người trung liệt cương chính, ra lệnh cưỡng chế nghịch tử là ta đây đừng dùng võ công bị cấm chế nhưng ta không nghe theo lời khuyên bảo của người, mang Diêu Văn Trung cùng đi, gây ra sai lầm trầm trọng, bây giờ lại còn âm mưu giết người, đã phạm vào vương pháp thì tất nhiên phải đền mạng rồi, Dạ đại nhân còn muốn như thế nào nữa? Giúp đỡ đương kim Thánh thượng tàn sát những thần tử có công sao?"

Dạ Kinh Đường phụ trách thăm dò tình huống của Quân Sơn Đài,thanh danh của Quân Sơn Đài được coi như vô cùng điển hình bên trong giang hồ ở trong mắt triều đình.

Năm đó Đại Ngụy lập quốc, Hiên Viên Triều mới mười mấy tuổi đã phải đi tòng quân, từ tiểu binh đi lên, chiến công hiển hách, cứng rắn dựa vào quân công để được phong chức thành quốc hầu; sau khi quay lại giang hồ, cũng là con chó săn tốt nhất của triều đình, một lòng một dạ nịnh bợ triều đình, đây là thế lực giang hồ mà triều đình thích nhất.

Khi báo cáo chuyện này với triều đình thì Hiên Viên Triều không ra mặt, Hiên Viên Hồng Chí tự chủ trương giải quyết ân oán cá nhân của mình, nếu triều đình trực tiếp ra quyết định khám nhà diệt tộc thì cũng coi như loại bỏ con chó săn này đi thì sợ rằng người giang hồ sẽ càng thêm không phục sự quản thúc của triều đình, những binh sĩ trong gia tộc có ý định ra sức lập công cũng sẽ sợ hãi suy nghĩ lung tung, lo lắng là sẽ bị Nữ Đế chém đầu.

Mà Dạ Kinh Đường cũng không có khả năng giết chết cả nhà Hiên Viên, Hiên Viên Thục Dạ, Hiên Viên Thiên Cương cũng là người của Hiên Viên gia, oan có đầu nợ có chủ, thù này chỉ có thể tính ở trên đầu Hiên Viên Triều và Hiên Viên Hồng Chí mà thôi.

Mà một khi triều đình ra mặt cho Quân Sơn Đài thì hắn sẽ giống như Chu Xích Dương, nếu tiếp tục gây chuyện với Hiên Viên Triều thì sẽ bị coi như là không phục quyết định mà triều đình đưa ra.

Cho nên vừa mới bắt đầu, Dạ Kinh Đường đã không muốn dựa vào lực lượng của triều đình để chấm dứt ân oán cá nhân mà hắn muốn tự tay trả thù, nợ máu phải trả bằng máu.

Tuy nhiên khi ở trước mặt Hiên Viên Hồng Chí thì Dạ Kinh Đường cũng sẽ không nói chuyện này ra, tay hắn khẽ lật một cái, lấy ra một khối kim bài:

"Vương pháp là thiên tử định ra. Quân Sơn Đài tự ý giúp đỡ Ô Vương âm thầm mưu phản, Bạch Tư Mệnh, Trương Cảnh Lâm là nhân chứng; sau khi sự việc bại lộ, Hiên Viên Triều phái thiếu chủ đông gia và con trai trưởng tới với ý đồ giết người diệt khẩu, bây giờ nhân chứng vật chứng đã có đủ, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi cảm thấy triều đình sẽ nương tay với Quân Sơn Đài của ngươi sao?"

Hiên Viên Hồng Chí nhìn thấy bốn chữ 'Như trẫm đích thân tới', sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đảo mắt nhìn về hai bên của con ngõ nhỏ.

Bùi Tương Quân thấy vậy liền mở miệng nói: "Làm sao? Biết đại nạn đến đầu rồi, muốn trở về mật báo, để Hiên Viên lão nhanh chóng cao chạy xa bay à?"

Hiên Viên Hồng Chí tự biết không thể chạy thoát được, trầm giọng nói:

"Chuyện giang hồ, do giang hồ quyết định. Sinh ra ở giang hồ, dựa vào quyền thế của quan phủ để đè người thì có gì tài ba?"

Dạ Kinh Đường chậm rãi tiến lên, tay đè lên chuôi kiếm:

"Ngươi làm gì được ta?"

"Ngươi..."

Đôi mắt của Hiên Viên Hồng Chí ánh lên nét giận dữ, hắn ta cắn chặt hàm răng, đột nhiên rút kiếm ra đâm về phía trước.

Sau đó, trong đường tắt liền hiện lên một ánh sáng sắc lạnh!

Sang sảng ——

Chỉ trong giây lát,Dạ Kinh Đường đã đi ngang qua đường tắt, đứng ở bên người Bùi Tương Quân, cho Ly Long Hoàn Thủ Đao vào trong bao:

"Thức mở đầu của Bát Bộ Cuồng Đao, ngươi hẳn là rất quen thuộc nhỉ, năm đó, lần đầu tiên khi ngươi nhìn thấy cây kiếm này thì cũng đã thua bởi một chiêu này rồi, cũng coi như là đến nơi đến chốn."

Đinh đương ~

Linh Cơ kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng chói tai.

Tay trái của Hiên Viên Hồng Chí che lấy cổ, máu chảy ra từ giữa ngón tay, hắn ta chậm rãi quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dạ Kinh Đường, trong đáy mắt có vô số cảm xúc hiện lên, trước khi chết, đôi mắt đó vẫn lóe lên một tia hối hận.

Một lát sau, thân thể của Hiên Viên Hồng Chí lắc lư hai cái rồi té quỵ xuống đất, sau đó nằm xuống rồi dần dần không có động tĩnh gì nữa...

——