Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dạ Kinh Đường chưa đi được bao xa, chỉ thấy Vương Xích Hổ chạy tới từ xa, chào hỏi:
"Dạ lão đệ, vương gia triệu kiến ngươi, mau tới đây đi."
Thương Tiệm Ly chưa rời đi, thấy vậy liền đưa tay ra hiệu:
"Dạ công tử, mời đi."
Dạ Kinh Đường thấy Tĩnh Vương gọi đến, đáy mắt hiện lên tia ngoài ý muốn, hơi chỉnh trang lại y phục, sau đó đi theo Vương Xích Hổ tiến vào cửa nhỏ qua bức tường lát đá.
Một bức tường màu trắng che chắn mà tựa như cách hai thế giới.
Phía trước tường là nha môn đầy uy nghiêm, xuyên qua cửa nhỏ, cảnh sắc trước mắt trông sáng sủa hẳn lên, hoa cỏ tươi tốt đập vào mắt, tiếp đó là một hàng lang dẫn qua một cái hồ, đi qua hành lang chính là đình đài lầu các, vô số nữ tử trẻ tuổi quần là áo lượt sặc sỡ sắc màu đi qua đi lại, giống như trong nháy mắt hắn đã đi từ nhân gian tới Thiên Cung.
Dạ Kinh Đường xuyên qua hành lang, nhìn không chớp mắt, nhưng hắn không nhìn những nữ nhân quần áo sặc sỡ kia mà lại nhìn vào những kiến trúc xa hoa lộng lẫy.
Nhưng mà dáng vẻ của hắn vẫn được rất nhiều nữ nhân yêu thích, hắn mới chỉ xuất hiện ở hành lang mà đã dẫn tới mấy chục ánh mắt nhìn qua, còn có thể nghe được âm thanh xì xào bàn tán:
"Đây là công tử nhà ai thế?"
"Thật đẹp, chẳng lẽ là người mà vương gia chúng ta chọn trúng. . ."
"Thật xứng đôi. . ."
"Nếu vương gia không thích, có thể thưởng cho chúng ta không?"
"Ngươi nghĩ hay lắm. . ."
Thị nữ Vương phủ nghịch ngợm như vậy có thể mơ hồ đoán được Tĩnh Vương cũng không phải là chủ nhân khó phục vụ,trong lòng Dạ Kinh Đường chợt nghĩ vậy rồi đi theo Vương Xích Hổ tới Minh Ngọc Lâu.
Tòa kiến trúc năm tầng thể hiện rõ nét được sự nguy nga và hoa mỹ của vương phủ,những bóng người đứng ở phía dưới giống như những hạt gạo nhỏ.
Lối vào Minh Ngọc Lâu có một thị nữ đang đứng chờ, Vương Xích Hổ đi đến dưới bậc thang liền dừng bước lại, lặng lẽ nháy mắt nói cho Dạ Kinh Đường:
"Dạ lão đệ, một bước này đứng vững vàng, có thể tiết kiệm được 60 năm cố gắng, ngươi phải để ý kĩ một chút."
Dạ Kinh Đường nghe xong những lời này thực sự không biết nên đáp lại như thế nào, hắn liền chắp tay thi lễ, sau đó khẽ nâng vạt áo đạp lên bậc thang, đi theo thị nữ tiến vào Minh Ngọc Lâu.
Tầng một là đại sảnh rộng lớn, nhưng trong đó không có cái bàn hay bức bình phong thường được bày biện, ở giữa là đất trống, dài rộng ước chừng khoảng sáu trượng, mặt đất cũng không phải là sàn nhà gỗ, mà là vật liệu đá màu đen không rõ chất liệu gì, phía trên dày đặc những vết cắt nhỏ bé.
Xung quanh là tám cây cột trụ lớn, phía sau cây cột là hành lang, dọc theo hàng lang có bày mấy chục cái bàn dài, phía trên có để những binh khí như đao, thương, kiếm, kích....
Phong trào luyện võ của Đại Ngụy vô cùng rộng rãi,bất luận là nam hay nữ già hay trẻ, quyền quý hay bần cùng, đều sẽ học một chút quyền cước, trong nhà nữ vương gia đặt chút binh khí cũng không có gì là lạ.
Dạ Kinh Đường mới đầu cũng không để ý, chỉ là thị nữ đi trước thi thoảng vẫn quay đầu lại nhìn hắn, khi nàng ta đi đến trước sân khấu thì lại dừng bước.
Trên cái bàn được làm bằng gỗ lim có đặt một cây trường thương, cán thương không biết làm bằng vật liệu gì, hiện lên màu xanh đen, ánh sáng tỏa ra giống như ngọc thạch.
Mũi thương dài một thước rưỡi, sáng bóng như mặt gương, ở dưới ánh sáng tản ra hàn mang u ám cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cả cây thương không có khắc họa tiết, hoa văn hay chữ viết gì, nhưng đặt ở trong mắt người tập võ, lại tựa như một mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế đang nằm.
Mà mấu chốt nhất là dưới bàn gắn một tấm bảng gỗ, ghi tên của cây thương này:
| Minh Long |
Dạ Kinh Đường từ chỗ nghĩa phụ biết được tin tức của « Minh Long Đồ », về sau cũng từng nghe qua lai lịch của quyển kỳ thư này—— tương truyền trong lịch sử có một vị quân chủ lập quốc,trong thời loạn thế gặp được một kỳ nhân, từ đó có được một quyển kỳ thư, trước nhập võ đạo hóa cảnh, sau bình Bát Hoang Lục Hợp thì nhất thống thiên hạ, đến già cưỡi rồng thành tiên mà đi, vì thế quyển kỳ thư này liền được hậu thế xưng là « Minh Long Đồ ».
Mà binh khí vị quân chủ lập quốc kia chinh chiến thiên hạ cũng được hậu thế đặt tên là Minh Long, đứng đầu trong thập đại danh thương, đều là bảo vật của các đời đế vương, chưa bao giờ lộ mặt trên giang hồ.
Dạ Kinh Đường là người tập võ, bỗng nhiên nhìn thấy loại vũ khí trong truyền thuyết này nên khó tránh khỏi sẽ ngừng chân nhìn nhiều thêm vài lần để phân biệt thật giả.
Cũng không biết có phải nhìn quá nhập thần hay không, khi Dạ Kinh Đường đang cẩn thận quan sát thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh dò hỏi:
"Thích không?"
Giọng nói có từ tính,thanh khiết, trầm lạnh, mang theo một cỗ uy nghiêm không cho phép trái ý chỉ nghe tiếng thôi là đã có thể tưởng tượng ra một bóng dáng nghiêm túc ‘Không giận tự uy’.
Nhưng giọng nói này hết lần này tới lần khác lại xuất phát từ miệng của một nữ tử.
Âm thanh ngự tỷ của Lạc Ngưng, là bên trong nhẹ nhàng xuất trần mang theo nét mềm mại đáng yêu, nghe tựa như một nữ hiệp thành thục rời núi gia nhập giang hồ.
Mà thanh âm ngự tỷ này lại giống như ở trên cao nhìn xuống, không có sợ hãi, không cho làm trái ý mình,tạo cho người ta cảm giác một nữ tổng tài bá đạo. . .