Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 77. Không Phải Ngài Vừa Dạy Sao?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cừu Thiên Hợp vốn đang cảm thấy Dạ Kinh Đường là cái ‘Phế vật’, ngay cả ‘ Kiếm ý’ cũng không biết rõ ràng đã bắt đầu vẽ mèo vẽ hổ, nếu học càng giống, sẽ chỉ càng lầm đường lạc lỗi —— bởi vì Thiên Hợp Đao căn bản không có chiêu thức cố định, tất cả đều là ý cảnh.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt bất mãn của Cừu Thiên Hợp liền biến thành không hiểu.

Dạ Kinh Đường diễn luyện hai lần, liền phát hiện kiếm pháp Cừu Thiên Hợp dạy có chút lạ —— vận khí lộ tuyến lơ lửng không cố định, mới nhìn thì làm kiểu nào cũng đều đúng, truy đến cùng thì tất cả đều lệch.

Đối với loại cảm giác cổ quái này, Dạ Kinh Đường cũng không có để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn càng tin tưởng vào phán đoán của mình, dạy không đúng, thì không làm theo tài liệu giảng dạy nữa, cẩn thận cảm giác cách đánh ra một kiếm kia, để cảm giác được kiếm pháp dẫn đường.

"Hô. . . Hút. . ."

Trong thạch thất lặng ngắt như tờ, Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm, chậm chạp tái diễn lại động tác của Cừu Thiên Hợp, mỗi lần đều không giống nhau.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp hơi kinh ngạc, không ngờ tới ngộ tính của Dạ Kinh Đường lại tốt như vậy, không cần hắn chú giải, đã tìm được đường tắt nhập môn, bắt đầu cảm thụ được huyền cơ giấu giếm trong chiêu thức.

Thiên Hợp Đao không phải kiếm pháp mạnh nhất thế gian, lại là kiếm pháp khó học nhất.

Bởi vì « Thiên Hợp Đao » yêu cầu không cao đối với tố chất thân thể của người luyện, mà « Đồ Long Lệnh » và « Bát Bộ Cuồng Đao » và những kiếm pháp khác thì lại cần tố chất, nữ nhân thậm chí không thể luyện tốt bằng nam nhân.

« Thiên Hợp Đao » phổ biến càng rộng, uy lực càng không tầm thường, cái giá của nó dĩ nhiên chính là độ khó luyện tập cực cao, rất khảo nghiệm ngộ tính người luyện, thậm chí có chút giống Huyền học ; kẻ ngu dốt thì khả năng học cả một đời cũng không cách nào đăng đường nhập thất.

Dạ Kinh Đường có thể nhanh chóng sờ đến quyết khiếu như vậy, nhập môn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, theo Cừu Thiên Hợp, nhiều nhất ba tháng. . . tháng. . .

Cừu Thiên Hợp đang suy nghĩ xem phải mất bao nhiêu lâu thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra.

Chỉ thấy Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm,diễn luyện hơn mười lần, sau đó bỗng nhiên dừng lại, không nhúc nhích tí nào.

Ngọn lửa từ đèn trên vách tường hắt xuống, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng yên tĩnh như ánh đèn.

Chờ động tác hô hấp của hắn mang theo chút sóng, thì ngọn lửa lại hơi lắc lư, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng rung động theo.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp kinh ngạc, hơi có chút trầm mặc, cổ tay run nhẹ.

Soạt ——

Trong địa lao xuất hiện tiếng vang chói tai do kim loại va chạm vào nhau.

Trên thân Cừu Thiên Hợp trúng Nhuyễn Cốt Hương, công phu mười phần giờ còn không đến một phần, tay phải khẽ nâng lên, dây sắt thô nặng được buộc nơi cổ tay trong nháy mắt bị kéo căng ra, hóa thành một đầu roi thép, quất về phía Dạ Kinh Đường.

Nhưng trước lúc Cừu Thiên Hợp xuất thủ, Dạ Kinh Đường đã có động tác.

Táp ——

Trong địa lao lóe lên ánh kiếm mang theo tiếng gió, trong nháy mắt thổi tắt nến tàn trên tường.

Dây sắt trong tay Cừu Thiên Hợp vừa mới kéo căng, một đườnt ánh sáng liền xuyên qua xiềng xích, để xích sắt kẹt cứng lại, mũi kiếm cũng dừng ngay trước khuỷu tay đang phát lực của hắn, vừa đúng lúc đâm thủng áo tù, lại không bị thương tới da thịt nửa phần.

Soạt ——

Xiềng xích mất đi lực đạo, lần nữa rơi xuống đất, tất cả động tĩnh đều im bặt, ánh sáng cũng tối xuống.

Xoạt ~~~

Dạ Kinh Đường chậm rãi thu kiếm trở vào bao, từ bên hông lấy ra cây châm lửa, đi về phía ngọn đèn, tán thánh nói:

"Đao pháp tốt. Địch không động ta không động, nếu địch động ta động trước; dựa vào cảm giác biến hóa rất nhỏ của đối thủ, sớm phá chiêu và phản kích, từ đó vĩnh viễn nhanh hơn người ta một bước, tiền bối sáng tạo ra kiếm pháp này, chỉ sợ là một vị kỳ nhân có điều kiện thân thể phổ thông, nhưng ngộ tính khoáng đạt hơn người. . ."

Trong thạch thất không có tiếng đáp lại.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp tỏ vẻ không thể tưởng tượng, một lát sau mới mở miệng hỏi thăm:

"Làm sao mà ngươi biết Thiên Hợp Đao?"

"Hả?"

Dạ Kinh Đường dùng cây châm lửa nhóm lửa lại, đảo mắt nhìn lại, phát hiện Cừu Thiên Hợp đang nhìn hắn thì nháy nháy mắt:

" Không phải Cừu đại hiệp vừa dạy sao?"

"Lão phu vừa dạy. . ."

Cừu Thiên Hợp kém chút nữa đã nói ra lời giống như Lạc Ngưng, nhưng mà lần trước được chứng kiến Dạ Kinh Đường dùng « Bát Bộ Cuồng Đao », đánh giá trong lòng đã rất cao, cuối cùng vẫn kịp phản ứng, khẽ gật đầu, tay phải hạ xuống:

"Ra ngoài đi, để lão phu yên tĩnh."

"Chẳng lẽ là ta hiểu sai rồi sao?"

"Không sai. Sư phụ đưa tới cửa, tu hành dựa vào bản thân, trở về tự mình luyện, về sau không có việc gì đừng đến quấy rầy lão phu tu luyện."

"« Thiên Hợp Đao » chỉ có một chiêu này sao?"

"« Thiên Hợp Đao » cầu ý cảnh, được tính là công phu bên trong, trọng tâm chính là ‘Trở tay chém một kiếm’, nhưng thiên biến vạn hóa vô định hình. Ngươi vừa nhìn thấy là một góc của băng sơn, không nên coi thường kiếm pháp này, chờ ngươi luyện lâu hơn một chút, là có thể hiểu chỗ bá đạo của kiếm pháp này."

Dạ Kinh Đường cảm thấy « Thiên Hợp Đao » thật sự rất huyền diệu, mặc dù hắn cảm giác nó không lợi hại bằng kiếm pháp mà nghĩa phụ dạy, nhưng đường đi trong đó là muốn lớn bao nhiêu thì được bấy nhiêu, tiềm lực cực lớn, còn cần dụng tâm nghiên cứu lĩnh ngộ.

Vừa nghĩ tới đó, Dạ Kinh Đường chắp tay thi lễ:

"Đa tạ Cừu đại hiệp khẳng khái dạy dỗ, về sau có chỗ không hiểu, mong rằng Cừu đại hiệp có thể chỉ điểm. Tại hạ cáo từ trước."

"Aizz.. . ."

Cừu Thiên Hợp quả thực là nghĩ đến một câu:

"Về sau ngươi không chỉ dạy lão tử là tốt lắm rồi, sao ta có thể chỉ dạy ngươi."

Nhưng lời này quá tổn hại đến khí phách của Tông Sư, cuối cùng cũng không nói, chỉ là tựa vào tường suy nghĩ. . .

第四十章父与子!

十八年前,冬至。

呼呼~~

横风扫过梁洲关外的无尽雪原,一轮弯月挂在天际尽头,惨白月光照亮了一望无际的大地。

荒原之间,生着一堆篝火,旁边是油布临时搭建的三角帐篷,木桩上拴着两匹马。

两个身着羊皮冬袄的男人,在篝火旁席地而坐。

一人手拿酒囊,以木棍穿着免肉,在火上烘烤。

对面之人,则拿着一根银簪轻轻摩挲,身边插着一把黑鞘老刀。

烤着兔肉的男人,拿起酒囊灌了一大口后,口鼻吐出白雾,茫然眺望北方雪原:“远峰,都找个把月了,你到底在找什么,至少和我说一声。”

对面的男人,面相三十出头,相貌颇为俊朗,名为裴远峰,江湖上也称郑峰,不过这些早已成了过去。

现在的裴远峰,只是个远离江湖与俗世,漫无目的在外游历的边城浪子。

面对询问,裴远峰收起了银簪,接过酒囊灌了一大口:“在找一样草药,叫雪湖花,长在天琅湖畔,冬天开花。”

“你每次都这么说,我杨朝在边关混迹十多年,就没听说过关外有这种东西。就算有,天琅湖北边听说在打仗,兵荒马乱的,就咱俩这三脚猫武艺,过去就得被拉壮丁……”

三十出头的杨朝,独自唠叨了片刻,见裴远峰不说话,又好奇道:“远峰,我看你长得细皮嫩肉,还识字会写对联,像是城里的富家子,怎么想不开,跑来这穷乡僻壤混迹?”

“我是家里老二,想继承家业,当爹的不给,不服气吵了一架。本想着出人头地再回去,混着混着,就没脸回去了。”

“这有啥没脸回去的。混不出名堂,知道自己斤两了,老实巴交回去当二叔,帮大哥打理家业,你不还是家里二把手……”

轰隆隆正说话间,雪原之上传来轰鸣,遥遥听去,犹如闷雷滚滚。

杨朝把烤好的兔肉递给裴远峰,而后趴在雪地上,耳朵贴着地面:“好像是北梁边军……估计又要打仗了,快走吧……”

裴远峰从身侧拔出螭龙环首刀,解开缰绳翻身上马,往北方眺望一眼:“你先入关,我再找找看。”

“那你可得当心,别和北梁兵撞上驾——”

蹄哒蹄哒——裴远峰目送杨朝远去后,骑着马继续朝着北方行进,走出不过半里,就瞧见雪原尽头出现了兵荒马乱的战场,喊杀声震天。

裴远峰提刀坐在马上眺望,并未靠近,绕过两军接敌的区域,继续朝天琅湖行进。

但走出几里路后,却听到雪原中传来隐隐啼哭声:“呜哇——”二裴远峰稍作迟疑,驾马顺着声音来到雪原一处山丘后,却见一辆孤零零的马车,在冰雪中缓慢行进。

拉扯的马匹中十余箭,车厢上亦是如此,破破烂烂的车厢前方挂着幡子,上面隐隐可见一個部族的古老徽记,啼哭声从其中传来:口

“呜哇——”

裴远峰快步来到马车跟前,挑开车帘查看,却见车厢里躺着个仆人打扮的人,背上插着箭矢,靠在车厢角落已经气绝。

而仆人怀里抱着个襁褓,里面是个小婴儿,正在嚎啕大哭。

裴远峰翻身下马进入车厢,把婴儿抱起来,却见仆人身边还放着个小包裹,里面装着不少玉质药瓶。

裴远峰抱着婴儿提着包裹,来到雪丘上眺望,荒凉雪原了无人际,只剩下远方的战火,逐渐往此地蔓延不久后,梁洲边塞,红河镇。

老旧城镇被厚重雪被覆盖,到了夜间没有半点人迹,镇子边角的一个小镖局里,却能听到一道啼哭声。

“呜哇——镖局的后院厢房里,亮着昏黄灯火。”

杨朝端着碗热羊奶,站在桌子跟前,不停念叨:“小祖宗,你别嚎了,来来来喝奶”

裴远峰提来热水,倒进水盆里,用手试了试水温,而后把玉质药瓶打开,倒了几滴在其中:“这小子身体好像有毛病,不用这药泡着,就一直哭;让镇上的郎中瞧,也看不出这是什么药,不知道能活多久”

杨朝端着奶碗,往宝宝嘴里喂:“我看这娃儿长得挺壮实,那估计是养身体的药,泡着舒服才不哭。”

裴远峰待喂完后,把小娃娃抱起来,放在温水之中。

杨朝站在跟前打量,瞧见小娃娃不哭不闹,还左右打量,笑道:“这娃娃看着就聪明,雀雀也大,长大不得了。这也没见爹娘过来找,以后怕是得养着了,是不是得给他取个名字?”

“是得取一个,叫什么?”

“嗯……要不以后当我杨家人,跟我姓杨,名字吗……过去的事儿,就过去了,以后就叫杨重新,重新开始……”

“呜哇——”

“嘿?还不喜欢?那你想叫啥杨大鸟?”

“哭声这么响亮,晚上吵的人睡不着,就叫惊堂吧”

裴远峰转眼看向遥遥的北方,想了想又开口道:“夜惊堂。”

“夜惊堂不错”

四年后,年关。

红河镇的小镖局里,因为多了一个聪明伶俐的小娃娃,原本只有死气沉沉的气氛,活跃了许多。

养娃是个精细活,也烧钱,为此以前常年在外奔波的裴远峰安定了下来,把心思全放在了镖局的生意上,又招揽了七八个镖师。

年关时分,十余人都聚在镖局里吃着年夜饭,隔壁的林嫂,背着刚满一岁的小六子,在厨房里做着饭菜,而刚四岁的少东家,则站在背后,手里举着个糖葫芦,逗着林嫂背上的胖小子。

“堂堂,外面在放炮仗,你不出去看看?”

“小孩子才放炮仗”

“呵呵,这么大点娃娃,说话和小大人似得……”

而相较于逐步走上正规的镖局,担任大东家的裴远峰,则因为把精力全放在养子上,放弃了心中所求,一口气散了,变得日渐消沉。

年夜饭尚未结束,裴远峰就独自回到了后院,孤零零坐在屋檐下上,望着横放于膝的螭龙环首刀发呆;沉默不过片刻,醉意便袭来,沉沉睡了过去。

而三更半夜,镖师全部散去,整个镖局都安静下来之时,一阵'窸窸窣窣'的轻响,忽然惊醒了醉生梦死的裴远峰。

睁开眼打量,屋檐下的灯笼散发出些许微光。

一个灵气十足的小娃娃,脚下踩着板凳,手里拿着外出用的羊皮袄,搭在他身上。

发现他醒过来,还奶声奶气训了句:“去床上睡,冻出病了咋办。”

裴远峰眨了眨眼,曾经从未感受过'父慈',此刻却忽如其来的明白了什么叫'子孝'。

稍作沉默后,咧嘴笑了下,抬手揉了揉小娃娃的脑袋:“惊堂,你想不想当高手?”

“打打杀杀不好,镇子口那家人,儿子就因为和人打架,被捅死了……”

“习武是为了保家卫国,不是为了打打杀杀。刀在手不用,总好过遇上事情力不从心连家都保不住,我是过来人,这话你可一定得记着。”

“哦……”

“再者这年头,手无缚鸡之力的男人,过的不是一般憋屈。”

“你要是不习武,长这么好看,以后长大了,准被镇外的那群山大王闺女抢走,那一个个的,胳膊比你大腿粗……”

“呵还知道嫌弃,更喜欢漂亮姑娘?红河镇这地方可没有漂亮姑娘,世上最漂亮的姑娘,都在京城,从小衣食无忧,长得都是屁股大好生养,胸脯大奶水足……”

“京城在哪里?”

“在东南方,过了清江就到了。怎么样?想不想习武,我教你刀法。”

“嗯……好。”

“哼!习武不是儿戏,去一个时辰扎马步!”

“诶?”

转眼又是四年。

时值初夏,位于西北大戈壁上的红河镇,大地呈现土黄色,看不多少绿树,也瞧不见多少行人。

镇子外的小河畔,被一天打三顿打了四年的夜惊堂,独自站在齐膝盖深的石头滩上,用大锤砸击小河里的石块,而后翻开,从石头下捡起手指长的小鱼。

不远处的石头滩上,几个镇上的妇人在洗着衣裳,随口聊着闲话:“听我男人说,现在当皇帝的是个女人,前些日子刚接班……”

“女人也能当皇帝?”

“女人怎么不行?你瞧瞧油坊那家子,婆娘凶得很,半条街都骂不过,男人瘦的和鸡仔一样,那不就是女人在当家”

河边上,还放着一个小竹篓,里面点着干草,一只满身灰色绒毛的丑鸟鸟,懒洋洋趴在竹篓里,远看去就好似一个麻球,正眼巴巴望着夜惊堂手里用狗尾草串起来的小鱼:“叽叽……”

“整天就知道叽,你再长胖,小心过年被人偷去炖了”

“咕……”

“嘿?”

夜惊堂发现捡回来的小雏鸟,竟然还会回应,回过头来,满眼意外。

尚未弄清所以然,一阵马蹄声就从远方传来:蹄哒蹄哒夜惊堂抬眼看去,却见官道的尽头,有一匹马从远方跑来,往北方行进,马匹很是雄壮威武,和镖局的寻常马匹天壤之别。

红河镇位于边境荒凉之地,平日里极少有外人来往,夜惊堂瞧见此景,提着小鱼抱着鸟鸟,快步跑到了官道旁的小土包上打量。

飞驰而来的人影,看起来长途奔波,却没有风尘仆仆,身上穿着黑白相间的干净衣裳,头上带着帷帽,看起来是个出身很好的女人,和土黄色的边关小镇比起来,显得格格不入。

白衣女侠飞驰而来,即将擦肩而过时,马匹缓慢停下步伐,马上的白衣女子举目四顾,而后望向了他:“小娃娃,天琅湖走那边?还有多远?”

声音很是轻灵,带着股出尘于世之感。

夜惊堂打量一眼后,并未跑下土包,只是指向远方:“前面二十里的岔道往右走,等出关往东北方走,具体多远我不清楚,没去过。那里是关外,寻常人不准出入,你去那边做什么?”

“说话还挺有条理……去找一种草药。谢了。”

白衣女侠取出一锭银子,丢给土包上的夜惊堂,而后就纵马继续往远方飞驰。

夜惊堂把乘人不备偷吃小鱼的鸟鸟挪开,望着白衣女侠远去的背影,有点疑惑,还没思索两下,腿就被刀柄敲了下。

“嘶——”

不知何时出现在背后的裴远峰,脸色很不好看,严肃训斥:“这世道不太平,遇上来历不明的陌生人,切记不要随意打量接触,若是碰上心狠手辣的,随手一飞镖下来,你就死了。”

“那是个女人……”

“一个干干净净的女人,孤身在边关行走,身上能没点真本事?在江湖上,这种人远比那些浑身匪气马匪可怕……”

夜惊堂觉得有道理,认真记下了这话,又问道:“那个女人是什么人?”

“看扮相应该是玉虚山的人。”

“玉虚山……就是那个很厉害的道观?”

“知道的还挺多。怎么?想娶个这样的媳妇?”

“我好奇问问罢了……”

“知子莫若父,你的心思我还不明白?这样的女人,没个宗师的本事傍身,根本没机会娶回家,你就别想了。等你长大,再练成宗师,人家早就嫁人了……”

“我现在都打遍红河镇十五岁以下无敌手了,怎么才算宗师?”

“你差得远。武学宗师都是神仙般的人物,你脚踏实地勤学苦练,不好高骛远,估摸三十岁能踏入宗师门槛;要是和现在这样整天打鱼遛鸟,你就等着被镇外的山大王闺女抢去当压寨夫人吧……”

转眼十年后,又是一年年关。

边关小镇的镖局内,摆开了四张大桌子,十余名镖师坐在席间把酒言欢,为首之人,是个身材颇高的年轻男子,身着黑衣,面容极为俊朗。

毛茸茸的白色大鸟鸟,则站在凳子上,眼巴巴望着桌上的酒肉。

已经有了白发的镖师杨朝,端着酒杯坐在身侧,轻声说着:“和北梁通商后,这日子过的确实舒坦了不少,镖局的生意,较之往年翻了几倍,这女皇帝看起来还是有几把刷子。要是没了洪山帮,马帮这些匪寇,这日子就真舒坦了……”

“红河镇终究是小地方,周边连个县令都没有,朝廷根本管不到,拿着马匪人头去领赏钱都得跑百十里。想过的安稳,还得去中原。”

“以东家的本事,去哪儿都能混出点名堂,就是以前少东家年幼,舍弃镖局产业带着少东家去外面奔波,风险太大。现如今东家年纪也大了,身上有旧伤又整天喝酒,估计跑不动了……”

“我都十八了,武艺比爹都好,足以当家了。我待会去劝劝,实在不行,我先去中原看看,等打下底子,再接爹过去享福……”

“少东家是想外面的姑娘吧?”

“唉……”

“少东家生的这般俊俏,都十八了还是雏,都快把镇子上的大姑娘小媳妇馋哭了,洗个澡都得提心吊胆让鸟放哨,这日子换我我也过不下去……”

闲谈良久后,夜惊堂先行离席,来到后院。

只有两人居住的后院里,摆满了石锁,木桩等习武器具,因为日日勤学苦练,上面并没有覆盖上白雪。

老屋的屋檐下放着张椅子,已经头发花白的裴远峰,如同十五年前一样,长刀横放于膝,靠在椅子上醒酒。

与往日不同的是,看起来邋遢了几分,留了一脸胡子,脸上也多了不少皱纹。

夜惊堂暗暗叹了口气,从屋里取来毯子,搭在裴远峰胸口。

窸窸窣窣~

细微响动传来,裴远峰醉醺醺睁开了昏黄老眼,看着已经不用站在凳子上,甚至需要弯腰给他搭衣裳的小娃娃,眼底闪过了一抹恍如隔世。

“进屋睡吧,在这里小心着凉了。”

“习惯了……”

裴远峰身形坐直了几分,示意旁边的板凳:“又过年了,这日子真快……眨眼一辈子就快过去了。”

“大过年的,说点吉利话。我听说江湖上的高手,正常都能活百来岁,五十岁都算正值壮年。”

夜惊堂在跟前坐下,看向月朗星稀的夜空:“现在我都长大了,镖局的事也不用你操心,要不咱们去外面闯荡?你辛苦半辈子,是该享清福了。”

裴远峰缓缓摇头,毕竟他清福已经在二十岁前享受过了,老来是为年轻时的冲动鲁莽赎罪。

看着已经长大成人的夜惊堂,裴远峰想了想道:“我老了,懒得跑,你肯定是要出去闯闯,不然这辈子白活。以后准备去哪儿?到京城找媳妇?”

夜惊堂摇了摇头:“江湖中人,去天子脚下不是自讨没趣。”

“听说泽州那边刀客很多,我从小练刀,去那边估计能遇到不少志同道合的朋友。”

“呵呵……”

裴远峰对此言丝毫不奇怪,江湖上的年轻刀客,刚刚出山的第一站,一般都是君山台。

那是刀客的起点,也是所有刀客追寻一生的终点。

“君山台不着急,还是先去外面见见世面的好。对了,你别往北梁跑。”

“嗯?为什么?”

“这是江湖规矩,大魏江湖是故乡,走投无路了,才会去北梁江湖当个无家可归的浪子,想办法重新开始。你还有路可走,现在过去闯荡,就是断了往后的退路。”

“哦……是我也没去北梁的打算,还是想去中原看看。”

“准备什么时候过去?”

“初三就得送镖趟镖去沙洲,回来估计三月份了,到时候再说吧。你也出去走走吧,老待在这里喝闷酒没啥意思。”

“呵呵……”

裴远峰摇头一笑,没有多言,只是从椅子旁边拿起酒壶,给夜惊堂倒了一碗酒:“我也不知道你什么时候出生,过一年就长一岁,今天过后,你就十八了,以后的路,得你自己走,出去了可别给我丢人。”

“那是自然。”

夜惊堂端着酒碗,和裴远峰碰了下:“大过年的,是不是得说两句吉利话?”

“嗯……万物迎春送残腊,一年结局在今宵。新的一年,愿你小子找几个漂亮媳妇。”

夜惊堂满眼笑意,稍作酝酿后,憋出来一句:“新年快乐!”

裴远峰呵呵两声,拿起酒碗一饮而尽,而后靠在了椅子上,看向镇子里冲天而起的烟火,片刻后又望向夜惊堂,眼底有深深的不舍,但也没有半分遗憾。

毕竟江湖也有辞旧迎新的时候,他虽然一事无成,但一个江湖客该走了路,在儿子成年之日,也算彻底走完了,接下来的路,本就该交给新人,没什么好遗憾的……

新年快乐,阿关给大家拜年了,住大家心得一年健健康康,万事如意or2!

第四十一章邬王府!

滴滴答答~~

东方泛起鱼肚白,一场蒙蒙细雨,在宣鸿十年的夏末秋初,悄然落在了屋脊上。

夜惊堂撑开了油纸伞,遮在怀中人头顶,毛茸茸的鸟鸟,则蜷缩在跟前,一人一鸟皆酣睡正香。

昨夜和笨笨在房顶上喝酒,习武,闲聊。

他说起了在红河镇的日常点滴,从一天打三顿的习武,到独自外出遛鸟摸鱼,再到四处躲着如狼似虎的大姑娘小媳妇,一直讲到了十八岁的年关。

往后的故事,他便没再讲了,毕竟自从正月初三离开红河镇,走完一趟镖后,再度回到故乡,等在家里的已经不是自幼抚养他长大的义父,而是一封信和一把老刀。

东方离人也说了很多小时候的事情。

姐妹懵懵懂懂时,被母妃带着游览梧桐街的夜景。

读书识字时,她学的更快,而姐姐则因为写不好字,经常被父皇罚抄书。

习武强身时,姐姐一骑绝尘,她则笨手笨脚,天天被父皇罚着扎马步。

两人一个喜文,一个爱武的性子,便是在那时种下的种子,毕竟姐妹俩都是天生好强之人,不擅长什么便想学会什么,而已经拥有的东西,反而不是那么看重。

等到再长大些,东方离人便没讲了。

母妃离世,父皇驾崩,兄长视她们姐妹如仇寇,姐姐逼宫篡位清洗朝堂之类的事情,说起来太沉重,她和姐姐一样,过去了就不想再提起。

两人聊到最后,不知不觉喝完了壶中酒。

东方离人睡意和醉意交加,迷迷糊糊靠在了夜惊堂肩膀上,在十足的安全感下合上了双眸。

因为靠着睡并不是很舒服,半途之时,夜惊堂把东方离人放平了些,半躺在了怀里。

此时东方离人脸颊贴着夜惊堂的右臂,上半身靠在胸口,鼓囊囊的胖头龙,在重力作用下两团叠在一起,隔着黑色布料,依旧能感觉了那抹温热和饱满,还能隐隐瞧见衣襟顶端的不平之处……

昨夜黑灯瞎火只有月色,夜惊堂还没瞧见特别之处,此时天色逐渐亮起,才发现笨笨好像就只穿了一件袍子。

夜惊堂低头打量一眼,想着非礼勿视,把目光投向了遥远的西北,继续回忆往昔。

稍微坐了片刻,夜惊堂发现笨笨的脚踝和鞋子,沾染上了蒙蒙细雨,就将手穿过笨笨的腿弯,把她轻轻抱起来,想放到怀里坐着。

但身体一动,东方离人睫毛就动了下,继而茫然睁开眼眸,男子俊美无双的脸庞落入眼底.?!

“醒了?下雨了,我……嘶——”

东方离人清醒瞬间,发现躺在男人怀里,抬手就去拔夜惊堂腰间的佩刀,被夜惊堂按住,便拧住了夜惊堂的腰眼:“你对本王做了什么?”

夜惊堂抬手示意:“我没做什么,殿下喝醉了,怕雨打湿鞋子,把你遮严实些。”

东方离人稍作回想,才想起昨晚跑上来喝酒来着,然后就断片了,醒过来还头疼口这什么破酒……

东方离人低头看了看,确定衣襟没被解开后,眼底的狐疑才有所收敛,但马上又是表情一凶:“本王不胜酒力,你不会送本王回房?就在屋顶睡一晚上,还敢抱着”

夜惊堂严肃道:“殿下别误会,昨天晚上是你主动靠在肩膀上,我说送你下去,你还凶我,说什么'本王靠一下怎么了?”

“,我就不敢打扰你了……”

有吗?

东方离人眨了眨眸子,虽然记不太清晰,但依照她对自己的了解来看,喝大了之后,干出这种事也不稀奇……

“本王都喝醉了,你还听本王的?”

东方离人把手松开,从怀里起身,拍了拍袍子:“看在你规矩的份上,饶你这一次,下不为例。”

夜惊堂都听习惯了,也没多说,把睡成猪仔的鸟鸟扛起来,撑伞送东方离人下了楼黄泉镇。

老酒肆内,风韵犹存的老板娘,在窗内收拾着桌椅,门外街道上不时有三三两两的刀客经过,往云梦泽的渡口行进,沿途闲谈着四海江湖事:“听说邬王落网了……”

“邬州算是变天了,以前就没个撑门面的人物,如今官玉甲一死,豪门大派倒了两三家,以后估计得在十二州里排倒数了……”

“这是好事,现在邬州群龙无首,咱们要是去那边发展”

“得了吧你,连黄泉镇前三都不一定能打进去,还想到邬州争霸主.”

“你这就有点看不起人了,我练刀十年,不敢说名列云泽三杰,千儿八百人的黄泉镇,要是还排不进前三,这刀也就白练了……”

酒肆屋檐下,轩辕天罡坐在台阶上,面前放着個大盆,正在用小刀刮着鱼鳞。

仇天合坐在旁边搭手,熟练的开膛破肚,听见几个小年轻闲谈,含笑道:“这小子骨架不错,放在黄泉镇,排进前三估计真没啥问题。”

轩辕天罡低着头没抬眼,平静道:“前面馄饨摊的柯老头,几十年前和柳千笙起过口角,伤了左肩镇口布行的老大娘,以前江湖诨号叫'红绣刀',年轻时名气也不小”

仇天合抬眼望向远处叼着烟杆煮馄饨的老头子,又看了看不大的镇子,蹙眉道:“这地方隐居的老辈这么多?”

“从码头出去,就是千里云梦泽,江湖刀客满怀雄心壮志出山,第一站多半都是这里。等起起落落做完一场江湖大梦,最后还活着的人,若不重回故里,自然在梦开始的地方隐居,这叫有始有终。你以为'黄泉镇'的名字,是随口取得?”

仇天合若有所思点头,想了想又问道:“那我在镇子能排老几?”

“论武艺,进前三没问题;论江湖辈分,凡是年纪比你大的,开口叫叔叔婶婶就对了,指不定人家心情好,还能指点你两句刀法。”

仇天合不太服这话:“我在京城,连出十二刀被曹干岁打趴下,八大魁之下算是打穿了,也有点江湖地位,怎么被你说的和刚出江湖的野小子似得。”

“你还在江湖闯荡,就是还没看破红尘的痴儿;等你那天看透了,觉得练刀不如和大姑娘小媳妇口花花有意思,才能正儿八经以老辈自居,心境到了,武道见解自然也能更上一层楼。”

“我一直觉得和大姑娘小媳妇口花花,比练刀有意思。以前追着我砍的那个孟姐姐知道不?曾经的六扇门一枝花,现在都叫我天合,可亲近了……”

“哦?”

酒肆老板娘,见两人越说越离谱,或许是怕打小不正经的仇天合把相公带坏,轻咳了两声提醒:“咳咳——”

仇天合见此笑眯眯的表情一收,坐直身形,恢复了老成持重之色,眺望向远方的湖畔:“唉这确实是个养老的好地方。这次去君山台,能胜则圆了江湖梦,不胜,以后刀魁恐怕也轮不到我来争了。等打完,我也来这里隐居吧,看能不能收上一个好徒弟……”

轩辕天罡刮鱼鳞的动作一顿,提醒道:“一般说'打完就退隐的人,都没法活着回来。”

仇天合把鱼丢下擦了擦手,起身把佩刀挂在了腰间:“你就不能说点吉利话?”

“我总不能说祝愿你旗开得胜,把我爹砍死在台上。讨吉利话你该换个人。”

“……”

仇天合张了张嘴,觉得是这么个理,拱手一礼道别后,就独自牵着马,往码头行去,走出不远还叫住了刚过去的几个年轻人:口

“几位小兄弟也去君山台?”

“正是。阁下……”

“去看热闹,同路。这小兄弟骨架不错,刀法定然不俗,不知师承何方前辈?”

“前辈过奖。家传刀法,随便练练罢了,前辈也用刀?”

“也是随便练练。你们觉得这次仇天合挑战轩辕老儿,胜算有几成?”

“胜算?啥胜算?不都是赌仇大侠能抗几刀的吗”

“……”

建阳城,邬王府。

即将入秋,蒙蒙细雨一下就是好些天,虽然不大,但满城雨雾朦胧,好似给天地都染上了一抹愁色。

作为大魏亲王的王府,邬王府的构架就是个缩小版的皇城,其内房舍干幢假山亭湖无数,无论风景还是规模都称得上一绝。

下午时分,近千禁军在王府周边巡视。

王府正殿里,自京城过来的六部重臣,聚在一起商讨着处理封地产业和宗室子弟的事情。

邬王带着亲兵仓促逃遁,带走的十几箱名贵器物,和邬王几十年的沉淀比起来根本不值一提。

王府后方的大库内,放着不少大件儿珍宝,铜鼎,家具,玉器等等,还有些许字画文玩,整整齐齐摆在大库两侧,加起来恐怕不下千件。

太后娘娘身着深红色家居裙,做豪门贵妇打扮,手里拿着把小团扇,在宝库中缓步行走,如同逛街一般,瞧见什么顺眼,就开口道:“这个贵妃榻挺漂亮,待会搬到船上,送本宫屋里……”

红玉拿着小本本,在后面认真记载太后娘娘瞧上的东西,以便待会给六部朝臣打招呼。

邬王的私产,按理说该上缴国库按律处置,中饱私囊贪污肯定不合法,但太后娘娘顺手拿个一两件,肯定也没一根筋的朝臣会认死理不给。

不过在跟着转了片刻后,红玉还是起了几分迟疑,看着满当当的小本本:“娘娘,咱们是不是拿太多了?全用靖王的名义拿,靖王回来怕是不好和朝臣交代。”

太后娘娘水润脸颊上带着些许闷闷不乐,摇着团扇道:“说好的带本宫出来散心,结果她俩出去玩,把本宫一个人丢在这里,本宫挑点顺心的东西怎么了?难不成憋死在这里?”

“可是,娘娘要两杆马槊有什么用?娘娘也耍不动”

“放在宫里辟邪不行?离人搜集一屋子神兵利器,也没见她用几回还有这个,待会送本宫屋里。”

红玉顺着太后娘娘所指的地方看去,却见是一扇美人屏风。

美人屏屏风很常见,但邬王府珍藏的这扇较为特殊,不仅整体用奢华木料打造,屏风上的美人,还没穿衣裳?

红玉连忙挡在太后娘娘面前,劝道:“娘娘,这东西怕是不合适,别污了您的眼睛”

太后娘娘用扇子把大逆不道的红玉扫开,颇有兴趣的打量栩栩如生的屏风:“这是高雅之物,怎么不合适?你瞧这刺绣的功底,纤毫毕现这俩美人是在作甚?怎么岔开腿叠一起?”

红玉自然不好解释'磨镜子'的典故,用手遮住屏风上很羞人的地方:“娘娘,您还是看别的吧,你看那个玉棋盘,多漂亮……”

太后娘娘对这些乱七八糟的俗世珍宝岂会有兴趣,只是闲的无聊罢了,见红玉阻拦,她自然愈发来劲儿,就是要这块磨镜子屏风。

好在两人没闹多久,便有侍女跑了进来禀报:“娘娘,靖王回来了。”

太后娘娘闻言眼神微喜,但她过来并未告知六部朝臣,抛头露面不合适,便开口道:“让离人忙完了赶快到这里来。”

“是……”

咕噜噜~

建阳城内,两千官兵压着几十辆装载囚徒和缴获物品的马车,走过城内宽阔的主干道,街道两侧皆是小心围观的百姓。

队伍最前方,是三百黑甲禁军,簇拥着靖王的奢华车辇。

东方离人和璇玑真人,都坐在车厢里,周边人多眼杂,并未打开车窗,不过听里面细微动静,估摸是一个在正儿八经看杂书,一个懒散靠在榻上喝着大酒。

夜惊堂虽然很受笨笨宠幸,但也不可能明目张胆的坐在女王爷马车里招摇过市,此时穿着黑衙副指挥使的袍子,跟在马车后方。

骆凝和裴湘君也换上了黑衙捕快的袍子,跟在身侧当跟班。

因为被闺蜜逮住了,骆凝实在不好意思当着面开小车,为此距离夜惊堂比较远,沿途也不说话,只是扛着鸟鸟打量街边的风景。

裴湘君身上披着油衣,驱马走在跟前,周边有不少黑衙捕快,不好谈情,只是小声讲着以后邬州堂的安排。

马车穿过平整街道,至天色渐暗时,来到了偌大王府外。

东方离人从马车上下来,夜惊堂便履行贴身高手之责,撑开油纸伞遮在头顶;璇玑真人则带着帷帽走在跟前,距离很近还能闻到淡淡酒香。

六部重臣皆在王府门前等待,瞧见大笨笨凯旋,自然是一堆人上来拍马屁:“殿下果真雷厉风行……”

“文能执笔镇云安,武可提枪擒叛王”

“好诗好诗……”

东方离人立了大功受群臣赞誉,自然很高兴,保持着冷峻女王爷的气势,风轻云淡和群臣交涉,对泽州兵马论功行赏,等吩咐完了,才让众人散去休息,带着随从前往王府后方。

骆凝和裴湘君不是官府中人,跟在靖王后面显然不合适,夜惊堂让侍女安排了一个环境不错的住处,两人先行住下。

他则还没下班,继续跟着笨笨前往寝居之地,沿途商量着事务:“本王已经派人去了泽州,看看君山台是什么反应,只要一有消息,就即刻告知你。”

“谢殿下。我估计君山台就算知道了,也不会顶风作案,现在君山台能报复我的,应该就一个轩辕朝,他要是亲自出马报仇,官府的人很难打听到风吹草动”

闲谈之间,众人穿过王府正殿,来到了妃子妻妾居住的生活区。

东方离人离开几天,也担心太后娘娘一个人无聊憋坏了,正想询问太后所在,便有侍女小跑而来,禀报道:“殿下,太后娘娘在库房选心怡物件,让您忙完了过去请安。”

东方离人其实也想翻翻邬王私藏,看有什么好宝贝,见此便跟着侍女前往大库。

夜惊堂上次见太后,是瞧见钰虎白玉老虎那天,而且是在龙床之上,还把太后娘娘敲晕了。

太后娘娘特别爱记仇,夜惊堂这时候哪敢去触霉头,连忙道:“那卑职先告退,殿下有事直接差人吩咐,我随叫随到。”

东方离人并不知道夜惊堂抱着她鸟瞰京城夜景那晚,干了多少大逆不道之事,心里认为夜惊堂在地道里救了太后,太后对夜惊堂的观感应该不错,当着夜惊堂的面,应该不好意思因为被冷落的事儿发小脾气,就开口道:“来都来了,过去请个安再走。”

“呢呃……”

夜惊堂总不能抗旨,当下还是硬着头皮,跟着一起前往大库。

璇玑真人一直走在跟前,见夜惊堂反应有一丢丢异样,询问道:“夜惊堂,你见过太后娘娘?”

东方离人回应道:“他在黑衙任职,自然见过太后,怎么了师尊?”

璇玑真人闺蜜挺多,以前的相好是骆凝,而目前的相好,可就是太后娘娘。

她知道太后的性子,久居深宫郁郁寡欢,很容易被不怀好意的坏男人骗走。

夜惊堂都偷了她三个身边人了,要是胆大包天,想着一锅端……口璇玑真人微微眯眼,眼底隐约透漏着一个意思—一此子断不可留.

夜惊堂和璇玑真人肩并肩走在背后,发现璇玑真人的眼神,微微摊手,意思估摸是——水儿姑娘,你想什么呢?我看起来像那种无法无天的色棍?

璇玑真人觉得不像,但夜惊堂已经干了这么多离谱姑娘了,多一个更离谱的真不稀奇,所以还是眼神警告了一番……

多谢【狸猫幻月】大佬的万赏!

新年快乐!

第四十二章他一定会来!

天色渐暗,王府内提前亮起了灯火。

珍宝琳琅满目的库房内,太后娘娘摆出端庄贵气的模样,站在美人屏风前,欣赏着栩栩如生的画工。

红玉可能是怕太后学坏,闲着无聊拉着她磨镜子,表情还挺紧张,一直在寻找周边的新奇物件,想引开太后娘娘的注意力。

在主仆俩拉扯没多久后,大库外传来的脚步,以及轻声闲谈:“不说平民百姓,士人举子打拼一辈子,所求也无非'位比王侯'。邬王好好的人间极奢不享受,造个什么反……”

“皇族子弟自幼娇生惯养,从小到大很难吃苦头长记性,眼高手低干出什么蠢事都不稀奇。你要是有这么大个王府,后宅三百佳丽,是不是连门都不想出?”

太后娘娘听见熟悉的清朗嗓音,表情一僵,想把大屏风藏起来,不过马上就回想起夜惊堂对她的冒犯和暴行,稍作思量又没遮掩,只是小跑到不远处的大玉佛前,双手合十认真拜菩萨。

很快,侍女来到了门口,一行三人从大门进入。

夜惊堂神色端正如御前侍卫,进门后瞧见太后娘娘珠圆玉润的背影,脚步就放轻了几分,努力做出镇定自若的样子。

东方离人当着夜惊堂的面,还是很重规矩,走到附近就躬身一礼:“儿臣拜见太后。”

璇玑真人见此,也欠身一礼,不过态度要懒散的多,只是象征性意思了一下。

“免礼。”

太后娘娘虽然穿着家居裙,但母仪天下的气态很足,慢条斯理转过身来,幽声一叹:“大魏立国之初,天下百废待兴,太祖倡导宗室藩王节俭爱民。这才多少年,你看看这邬王府,比福寿宫都奢靡,好些东西本宫听都没听过”

东方离人知道太后娘娘是因为夜惊堂在,才如此正儿八经,她含笑道:“太后教训的是,我以后定当引以为戒。太后可瞧上了中意的东西?若是有,我待会和朝臣打个招呼,随船带回京城。”

太后娘娘带着几人在大库中穿行,做出审视之色左右打量:“本宫久居大内,足不出户也没太多见识,想挑几样寝宫里的文雅摆件,又不知道挑什么合适。夜大人,你文武双全,可否帮本宫物色一二?”

“嗯?”

夜惊堂在背后眼观鼻鼻观心,忽然被太后娘娘点名,自然下意识左右打量,结果抬眼就看到了距离太后娘娘不远的一扇屏风。

屏风上……

夜惊堂仔细一瞧,眼睛不由大了几分,觉得这地方不妥,想把几個女子带去别处。

但他还没开口,太后娘娘就顺着他的目光望了过去,脸颊显出三分意外:“夜大人,这屏风有说法?”

东方离人和璇玑真人,本来没注意周边琳琅满目的家具细节,见两人交流,才把目光望过去。

瞧见屏风上的春宫图,璇玑真人挑了挑柳眉,显然被这不正经的玩意勾起了兴趣。

东方离人则是表情一僵,继而就柳眉倒竖,转眼望向身边的色胚护卫:“夜惊堂!你……”

夜惊堂很是无辜,毕竟这么大个屏风竖在面前,他抬眼就瞧见了,多看一眼确认很正常,也没说要给太后娘娘推荐。

眼见一堆姑娘望过来,夜惊堂头皮发麻,连忙上前挡住太后娘娘的视野,抬手道:“此物不雅,还请太后娘娘移步……”

太后娘娘目露疑惑,踮起脚尖,目光从夜惊堂肩头跃过:“不就是一扇仕女图屏风吗,为何不雅?夜大人可否给本宫讲解一番?”

“呢……”

夜惊堂又不敢推好奇宝宝似得太后娘娘,只能向大笨笨求助。

东方离人挺恼火,但瞧着夜惊堂尴尬的模样,最终还是心软了,上前搂着太后娘娘的胳膊往别处走,帮忙解围:“屏风上画的不洁之事,难以启齿,我回去给母后解释”

“哦,是吗?本宫瞧见夜惊堂盯着看,还以为有什么大来头呢”

“他也是正常男子,瞧见这种东西多看一眼很正常……”

夜惊堂心头感激着大笨笨,觉得自己冷峻不凡的人设全崩了,正尴尬之际,忽然发现旁边的红玉在偷笑,发现他望过去,还连忙做出'与我无关'的样子撇清嫌疑。

?二夜惊堂也不傻,见此就明白太后娘娘在故意逗他,心中一阵无奈,也不好开口说太后娘娘阴他,只能目不斜视继续默默跟着。

几人在大库内参观许久,太后娘娘和东方离人都挑了不少顺眼的东西,璇玑真人则比较务实,恨不得把邬王珍藏的佳酿全抱走。

夜惊堂身为贴身侍卫,自然没有恃宠而骄到拿理当充公之物的地步,默默跟着在几个姑娘后面逛街。

虽然只是走走路时间也不长,但顺眼的小物件全让他抱着,走走停停还不好插几个姑娘的嘴,不得不说确实有点累八百里开外,君山台。

微雨之下,君山七十二岛如坠云雾之间,数百艘大小游船,在诸岛之间穿行,短短数天时间,已经有近万江湖客齐聚于此,等着一场必将名传四海的顶尖交锋开始。

泽州地处中原内腹,而君山台位于云梦泽的江口,独特的地理位置,让其从出现起,就和江湖'二字绑在了一起。

君山台并非轩辕家定下的名字,而是自古以来的江湖宝地。

云梦泽周边散落的大小江湖门派不下百家,通常都是各领风骚数十年,什么时候守不住擂了,泽州的霸主就会换人,君山台一直在这里,谁有本事谁占着这块风水宝地。

当代'刀魁'轩辕朝的老家,本身就是上一代的泽州顶流豪门,不过练的比较杂,并不专精刀法。

轩辕朝有天纵之才,却看不上家传武学,只喜欢研究不正统的偏门刀法,算是违背祖训,为此十余岁便负气而走,立志不破狂牙子不回头,说起来和裴远峰的经历接近。

但轩辕朝运气并不好,没有遇上什么武魁师父,十余岁坐船到了周家,让周老太公帮忙打了一把刀,而后就单人一刀加入义军,随军打遍大魏十二州,攻城则先登,野战则擒王,靠着百次血战阵斩千人,慢慢练就出了一身所向披靡的刀法。

虽然轩辕朝名声为人都不怎么好,但历史上能单靠个人武力封开国侯的人,千年下来也不过一手之数,并不能因为人品而否认其能力,江湖上骂轩辕朝人不行的很多,但说刀不行的,没有一个。

苍茫夜色,笼罩着千里碧波,七十二岛中心处的千丈平台上。

平台本身是一座小岛,不过在千年间陆续被铲平,又铺上青砖,慢慢演变成了天下间规模最大的一个擂台,'君山台'的名字也就得自于此。

君山台边缘,有一块巨型无字碑,上面插着几十把兵刃,皆是前朝到今朝登门打擂者心灰意冷后所留,刀枪剑戟皆有,因为大多是神兵利器,历尽百年风霜,只是多了些许锈迹,有的甚至光亮如新。

石碑下方,坐着一名老者。

老者披着长发,赤裸上半身,只穿着黑鳞甲裙,腰间围着麒麟兽面腹吞,算是穿着半套大魏麒麟铠。

老者身高两米出头,肩宽背阔,臂展惊人的胳膊,好似龙蟒虎熊的臂膀。

伟岸身躯衬托下,身边一米五的阔背大刀,看起来就如同寻常武人的随身佩刀,比例十分协调。

而立在跟前的年轻人,本来身材中等,此时看起来却好似出自小人国,站在盘坐的老者身边,也仅仅是高出一个头。

从背影来看,老者如日中天,距离甚远,就能感觉到那股手刃千万人的绝顶压迫力,不显丝毫老态龙钟。

但老者终究已经年过古稀,放在寿命通常过百岁的巅峰武人之间,也算走到了巅峰期的尾声,脸上明显有了很多褶皱,披散的长发也呈现花白之色,唯有双眼依旧如年轻时那般,散发着鹰隼般的锐利锋芒。

老者身边的年轻人,是轩辕鸿志的长子轩辕哲,此时满眼悲愤诉说着泽州刚刚传来的信报:“姚伯伯,爹,还有范老八等人一起过去的,不小心失了手。泽州兵里有君山台的徒弟,秘密送信,说只有姚伯伯被压去了建阳,只剩一口气,剩下的都是尸体,爹恐怕”

轩辕朝在台上盘坐,眺望自幼看着长大的无尽碧波,并未言语。

轩辕朝在江湖闯荡一生,儿子只有两个,为了照顾老大,当年明知结仇,还是在擂台上留了手,结果老大依旧反目一去不回。

因为当年留了郑峰一口气,如今老二又死在对方后人手下,仅有的两个儿子全没了,连宁滥勿缺调教出来的接班人也没了。

这对轩辕朝这个年纪的人来说,哪怕再看透世事,心里又岂能没有半点波澜。

“爷爷,咱们怎么办?难不成夜惊堂靖王的人,就能随便杀我轩辕家的人?爷爷当年为大魏开国,身先士卒前后打了百余仗,云安城都是爷爷第一个攻上的城头,功成则身退,太祖给镇南军将军的官职都没要,这些年光是税赋,整个泽州的江湖势力加起来,都没我一家缴的多”

“江湖事,江湖了。靠官府,夜惊堂报不了仇,想为郑峰雪恨,只能提刀来君山台。”

“他不来怎么办?要是他有朝一日位极人臣……”

“仇天合来,他就一定来。”

轩辕朝平淡道:“江湖就是如此,有仇必报,有恩必偿。此事一出,仇天合踏上君山台,便必死无疑,他不来,怎对得起手里的螭龙刀。”

轩辕哲听到这里,心中的悲愤倒是消了几分,想了想:“爷爷,你年事已高,遇上这两人”

“老夫纵横七十载,该经历的风浪都经历了,什么时候死都是喜丧,怕的不是有朝一日横死刀下,而是有朝一日手中有刀,却畏惧不前。”

轩辕朝看向身侧的佩刀:“能杀我轩辕朝,是江湖新老交替,走完了一个轮回,算善终。”

“杀不了我轩辕朝,是我至死不败,名震干载,同样是善终。”

“到了我这个年纪,其实更想第一种,无敌一世至死尚未遇见对手,对武人来说算不得幸事。”

“三十岁便无敌,又练了四十年刀,却没有一个能痛痛快快施展的对手,这刀练给谁看?”

“已经站在山巅,看不到刀法一道更高的天,三十岁死和一百岁死,又有何区别?”

轩辕哲没武魁的心境,自然不理解这些话,又问道:“爷爷若是出事,轩辕家怎么办?”

“荣华富贵,得靠手中刀捍卫,不是靠你爹你爷爷给。你有本事锦衣玉食,没人能拿走;你没本事,就该去过你该过的日子。”

邬王府。

夜色已深,王府后方灯火通明。

夜惊堂抱着一大堆乱七八糟的书画文玩,珠宝首饰,送到太后,笨笨落脚的庭院中后,来到了王府侧面的建筑群内。

太后娘娘憋了好多天,璇玑真人和东方离人回来,肯定是想微服私访出去逛逛街。

夜惊堂作为贴身高手,想提前下班不大可能,为此还得跟着出去一趟。

东方离人很体贴夜惊堂,见他孤零零跟在后面提包无聊,就特地让他过来把女朋友叫上,一起出去玩。

夜惊堂来到建筑群间,找到了给他安排的院子,进门就看到鸟鸟委屈吧啦站在屋檐下,望着小肉干。

骆凝单手叉腰,和教训闺女的严厉妈妈似得,正说着:“让你放哨,你能和人玩的连正事都忘了,害我被逮个正着,现在还问我要晚饭?”

“叽叽……”

鸟鸟点头如捣蒜,示意鸟鸟知错了,瞧见夜惊堂进来,就连忙用翅膀一指。

骆凝见夜惊堂回来了,就把小肉干给鸟鸟,来到跟前:“邬州的事情都忙完了吧?要不咱们先回京城吧,待在这里……”

夜惊堂知道凝儿一个反贼头子,住在王府很别扭,但也没办法,搂住凝儿的肩膀安慰道:“我是黑衙副指挥使,提前单独离开不合规矩,还是得一起走。对了,太后娘娘她们出去逛街,让我把你们叫上。”

“把我们叫上做什么?"

“微服私访,怕我一个人当护卫跟着无聊。”

骆凝被璇玑真人撞破'奸情'就已经很尴尬了,更不用说跟在太后女王爷后面出去玩,万一太后问东问西,她怎么回答?

“算了,我不去了,你带着三娘去就行了。当着太后的面,你也好意思带着俩姑娘左搂右抱?”

夜惊堂其实也觉得一手一个跟在后面逛街,有点嚣张,见此也没坚持,低头凑向骆凝的脸颊。

骆凝昨晚做到一半被打断,其实还有点不上不下的,见夜惊堂吻别,也没抗拒,抬手勾住脖子,深深啵了一口。

结果刚亲完,就听见小贼来了句:“在屋里等着,我待会就回来,别着急。”

骆凝脸色微冷,把捏小西瓜的手挪开,转身就走:“谁着急?我昨天没睡好,不等你了,晚上别来打扰我。”

说着,把鬼鬼祟祟想跟着夜惊堂出门溜达的鸟鸟给抱进了屋里。

“叽?”

夜惊堂知道凝儿肯定会等着,并未多说,转身来到旁边的厢房。

厢房之中亮着灯火,裴湘君背上的伤还没好彻底,独自待在床榻上休息。

听见要带她出去逛街,裴湘君已经起了身,站在妆台前换着衣裳。

二夜惊堂刚推开门,就看到三娘仅穿着鹅黄色的肚兜,拿着裙子在胸前比划,肚兜侧面显出白皙半圆,沉甸甸的看着负重就很大。

夜惊堂来到背后,贴心的帮三娘托住负重:“这件裙子就挺好看啪~”

话没说完,手就被轻拍了下。

夜惊堂一愣,偏头看向三娘的侧脸,琢磨是不是不小心惹三娘生气了。

裴湘君脸色发红,用肩膀挤了下有点放肆的夜惊堂,轻哼道:“凝儿在,纵容你放肆是教她怎么当媳妇,私底下你规矩些。”

夜惊堂明白这话的意思——当着凝儿面我才主动,私底下我还是你师姑兼掌门,要注意礼数。

夜惊堂见三娘脸皮薄,自然收敛的举止,帮忙展开衣裙披在身上整理:“伤势好些了没?”

裴湘君系着腰带,眨了眨眸子:“怎么?晚上想拉着我一起?”

“说什么呢,就是操心你身体。”

“哼身体好了,你不还得打这歪主意。我刚看凝儿的闲书,上面好像还有不叠一起的招式,双娇献献那什么来着”

夜惊堂本来没这个意思,一听这话,眸子就眨了眨,帮三娘穿好衣裙后,拉着手往门外走去:“回来再说吧。”

裴湘君瞧见夜惊堂故作冷峻的模样,又轻哼了一声,才相伴撑开雨伞,往王府外走去口多谢【子车沉琚】大佬的四万赏!

多谢【心定心茫尘世浮降】大佬的万赏!