Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngô Sinh dùng ánh mắt ngạo nghễ mà nhìn Tống Văn, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường nhàn nhạt, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hắn hiện tại đã là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, hơn nữa lại có gia truyền uyên bác, cả về thuật pháp lẫn thủ đoạn đều cao minh hơn loại tán tu như Tống Văn không biết bao nhiêu lần.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó vẫn chưa phải là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.

Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là pho Thiết Thi đứng sừng sững sau lưng. Pho Thiết Thi này vốn là di vật của phụ thân hắn để lại, có thể phát huy ra chiến lực tương đương Luyện Khí trung kỳ, cộng thêm nhục thân cứng rắn như sắt thép, lại mang theo Thi Sát chi khí kịch độc nồng nặc, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.

Tống Văn nghe vậy, trong lòng tức thì dâng lên một cảm giác tồi tệ khó tả, như thể vừa ăn phải một vốc ruồi bọ.

Hắn không thể ngờ rằng, vừa mới đặt chân vào Thi Ma Tông, đã gặp phải màn kịch đồng môn bắt nạt quen thuộc.

Người trong Tu tiên giới cũng đều không có não như vậy sao? Tùy tiện đi gây thù chuốc oán với người khác!

Thế nhưng, ngẫm lại cũng thấy hợp lý, Ngô Sinh này bất quá mới mười sáu, mười bảy tuổi, chính là độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, thực lực của hắn lại là kẻ mạnh nhất trong số sáu người cùng kỳ này, biểu hiện có phần ngang ngược càn rỡ một chút cũng là điều dễ hiểu.

Cảm nhận được luồng Thi Sát chi khí nồng đậm mà Thiết Thi không hề che giấu tỏa ra, Tống Văn bất giác cảm thấy rùng mình.

Pho Thiết Thi này tuyệt đối không phải là thứ mà bản thân hắn hiện tại có thể đối kháng!

Tống Văn lập tức đưa ra quyết định, hai tay hắn nâng tấm lệnh bài, khom người nói.

“Ngô sư huynh đã để mắt tới động phủ của ta, đó là vinh hạnh của ta, sư huynh muốn ở, cứ việc lấy đi.”

Ngô Sinh đắc ý gật đầu, đoạt lấy lệnh bài trong tay Tống Văn. Hắn lại ném lệnh bài động phủ của mình cho Tống Văn.

“Cực Âm sư đệ, ngươi rất khá, là người thức thời, sau này cứ đi theo ta mà lăn lộn, ở trong Thi Ma Tông này, ta cũng có chút quan hệ.”

“Đa tạ sư huynh chiếu cố.”

“Ừm!” Ngô Sinh lạnh nhạt đáp một tiếng, đoạn xoay người đi về phía động phủ Bính Thập Nhị, ra vẻ đại ca cho trọn vẹn.

Tống Văn nhìn bóng lưng Ngô Sinh rời đi, âm thầm ghi nhớ kẻ này vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Chờ khi thực lực đủ rồi, nỗi khuất nhục ngày hôm nay, ắt có ngày sẽ đòi lại.

Nếu như thực lực không đủ... Thôi được, đồng môn sư huynh đệ nên giúp đỡ lẫn nhau.

Tống Văn liếc nhìn lệnh bài trong tay, Bính Cửu Thập Thất.

Hắn ngẩng đầu tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy vị trí động phủ ở bên một sườn dốc.

Lúc này, hắn đột nhiên hiểu ra nguyên do Ngô Sinh muốn chiếm đoạt động phủ.

Động phủ này nằm ở rìa ngoài cùng của khu vực động phủ dành cho đệ tử ngoại môn, linh khí so với động phủ Bính Thập Nhị thì loãng hơn rất nhiều, tốc độ tu hành ở đây tự nhiên cũng chậm hơn không ít.

Trong lòng Tống Văn, sự căm hận đối với Ngô Sinh càng thêm sâu đậm.

Hắn cầm lệnh bài, rất dễ dàng tiến vào bên trong động phủ.

Diện tích động phủ không nhỏ, rộng chừng mấy chục mét vuông, bên trong bày biện đủ loại vật dụng sinh hoạt thường ngày.

Chính giữa động phủ có một cái giếng thẳng đứng sâu không thấy đáy, từ trong giếng không ngừng tỏa ra Thi Sát chi khí, khiến toàn thân vô cùng khó chịu.

Đây là do các bậc tiền bối của Thi Ma Tông vì muốn hỗ trợ đệ tử tu hành mà đặc biệt bố trí “Luyện Thi Hóa Sát Đại Trận” trong lòng núi, dùng vô số thi thể của phàm nhân, tu sĩ, linh thú để ngưng tụ nên Thi Sát chi khí. Thi Sát chi khí thông qua giếng thẳng truyền dẫn đến động phủ của các đệ tử.

Tống Văn bắt đầu kiểm tra các vật phẩm trong túi trữ vật, gồm có một bộ y phục đệ tử ngoại môn, năm viên hạ phẩm linh thạch, ngoài ra còn có hai bình đan dược.

Một bình là Tịch Cốc Đan, tổng cộng ba viên, một viên có thể giúp người ta mười ngày không cần ăn uống.

Một bình là Thi Huyết Đan, cũng là ba viên, có thể phụ trợ tu sĩ ngưng tụ và luyện hóa Thi Sát chi khí.

Tống Văn phát hiện một điểm kỳ lạ, công pháp của những người khác đều là một quyển sách có tên là “Thi Sát Công”, trong khi túi trữ vật của hắn lại không hề có quyển sách công pháp nào, thay vào đó là một miếng ngọc giản.

Đã không còn là một tân binh tu chân, Tống Văn biết rõ ngọc giản này chính là ngọc giản truyền công, một phương thức ghi chép cao cấp hơn sách vở, chỉ cần dán nó lên trán là có thể dùng tinh thần lực để xem xét nội dung bên trong.

“Tại sao công pháp của ta lại khác với những người khác?”

Tống Văn trong lòng có chút bất an, hắn nhớ lại lúc Thạch Thọ rời đi, đã có những lời truyền âm bí mật với Đỗ Khâu.

Vấn đề hẳn là nằm ở đó.

Nói cách khác, miếng ngọc giản truyền công này là do Thạch Thọ đưa cho mình.

Tại sao hắn lại phải đặc biệt đưa cho mình bộ công pháp này? Chẳng lẽ tư chất của ta có điểm gì đặc biệt, mới khiến Thạch Thọ đối đãi khác biệt?

Hắn đem ngọc giản dán lên trán, bắt đầu xem xét nội dung công pháp.

Trong đầu Tống Văn tức thì bị rót vào một lượng lớn thông tin.

“Thi Vương Huyết Luyện Công”!

Đây là tên của bộ công pháp trong ngọc giản.

Đây là một bộ luyện thể công pháp hiếm thấy trong Tu tiên giới.

Ngọc giản ghi chép toàn bộ công pháp “Thi Vương Huyết Luyện Công” từ Luyện Khí tầng một đến Luyện Khí tầng chín.

Dựa theo thông tin tiếp nhận được trong đầu, Tống Văn biết được, “Thi Vương Huyết Luyện Công” này có một điều kiện tiên quyết để tu luyện, đó là người tu luyện phải có đủ ngũ hành linh căn mới có thể tu luyện.

“Chẳng lẽ đây chính là nguyên do Thạch Thọ truyền thụ cho ta môn công pháp này?”