Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tốc độ nhanh chóng, lập tức dựa sát đàn sói đang đuổi theo.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, hỗn hợp lại cùng nhau, phảng phất một trận tẩy lễ đối với thiếu niên.
Hắn có thể may mắn còn sống sót khi Thần Linh mở mắt, sống sót trong huyết vũ, trong ánh sáng trời chiều còn sót lại toả ra, chiếu ra phong mang dần dần được tôi luyện thành!
Lần này, thời gian hắn kiên trì càng lâu hơn.
Mà thời gian cũng chậm rãi trôi qua trong lúc tiểu đội Lôi Đình không ngừng rút lui và thay phiên chống cự.
Trời chiều biến mất, trăng sáng treo cao, đêm tối giáng lâm trong Cấm khu, nhưng tiếng chém giết vẫn còn tiếp tục.
Cho đến... Khi bọn họ mỏi mệt tới cực hạn, ăn hết tất cả Bạch đan, nồng độ dị chất trong thân thể sắp tiếp cận giới hạn của điểm dị hoá, bình minh đến.
Đàn sói rốt cục bắt đầu lui tán.
Theo ánh nắng ban mai chiếu xuống, một con Hắc Lân lang cuối cùng trong rừng rậm Cấm khu, mỏi mệt nhìn bọn họ, biến mất ở nơi xa, bốn phía chậm rãi yên tĩnh.
Thân thể mọi người đều bị huyết tương thật dày phủ kín, giờ phút này nằm trên mặt đất, thở hồng hộc.
Hứa Thanh cũng không ngoại lệ, dù có thủy tinh màu tím khôi phục, nhưng khẩn trương đến từ trên tinh thần, vẫn khiến cho cả người hắn mỏi mệt không thôi.
“Rốt cục... Sống sót.” Loan Nha ở một bên thì thào nói nhỏ, giãy dụa bò lên, khi nhìn về phía Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
“Cảm ơn.”
Man Quỷ cũng thở hồng hộc, duỗi ngón tay cái về phía Hứa Thanh.
Trận chém giết đêm nay, tần suất và thời gian Hứa Thanh xuất thủ, vượt qua Lôi đội và Thập Tự, thậm chí có thể nói nếu không có hắn, sợ là không đợi đàn sói lui tán, có người trong bọn họ đã dị hoá.
Chỉ có Hứa Thanh, hắn nằm ở đó nhìn lên bầu trời, mỏi mệt, đồng thời đáy lòng cũng có nghi hoặc thật sâu.
Trong trận chiến đấu đêm nay, tốc độ tích lũy dị chất trong cơ thể hắn, rõ ràng chậm hơn trước đây quá nhiều.
Thậm chí hắn có loại cảm giác, phảng phất mỗi giờ mỗi khắc dị chất của mình, đều đang tự động biến mất.
Mà khi mọi người đang nghỉ ngơi, Lôi đội vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt nghiêm túc đảo qua bọn người Thập Tự, khàn khàn mở miệng.
“Chuyện này không thể là ngẫu nhiên, Hắc Lân lang tiếp tục truy kích, càng giống như có đồ vật gì đang hấp dẫn bọn họ, cho nên, các ngươi lấy ra vật phẩm ngoại lai đạt được trên người trong khoảng thời gian này, chúng ta cẩn thận kiểm tra một chút, ta hoài nghi việc này... Là do người tạo thành.”
Theo Lôi đội mở miệng, mấy người Thập Tự đều rất tán thành, thế là nhao nhao tự kiểm tra, lấy ra vật ngoài.
Đáy lòng Hứa Thanh cũng vang lộp bộp, khi hắn đang suy nghĩ có phải vì khối sắt trong di vật của Mã Tứ kia không, Loan Nha ở một bên bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, chỉ vào Man Quỷ.
Trong vật phẩm Man Quỷ lấy ra, có một cái hộp gỗ.
Hộp gỗ tàn tạ, như đang tiếp tục tự ăn mòn, có từng sợi khí tức nhàn nhạt tràn ra, bởi vì mùi vị trong rừng Cấm khu hỗn tạp, cho nên không cẩn thận ngửi, thì rất khó phân biệt.
“Sao đồ chơi này lại tự ăn mòn.” Man Quỷ kinh ngạc.
Lôi đội lập tức tiến lên, sau khi cầm lấy hộp gỗ, lại đưa cho Loan Nha, Loan Nha cẩn thận ngửi, sắc mặt khó coi, khẽ gật đầu.
“Thứ này, làm sao ngươi có được?” Lôi đội nhìn về phía Man Quỷ.
“Ta mua ở quầy bán hàng trong doanh trại vào ngày trở về, bên trong chứa bột đuổi trùng...” Man Quỷ gãi gãi đầu.
“Đây là bột chế tác từ phân và nước tiểu của Điệp Thỏ, gặp được kích thích bên ngoài sẽ tự đốt cháy, có thể hấp dẫn sinh vật loại có vảy... Hắc Lân lang, cũng coi như một loại sinh vật có vảy.”
Loan Nha nhìn Man Quỷ, chậm rãi mở miệng.
Man Quỷ ngơ ngác tại đó.
Không khí bốn phía lập tức đọng lại, Hứa Thanh cũng nheo mắt lại.
Cho đến sau một lúc lâu, Lôi đội lắc đầu.
“Man Quỷ bị lừa rồi, người trong doanh trại có thể bố trí cạm bẫy như thế với chúng ta, có thể nghĩ là ai.”
“Tiểu đội Huyết Ảnh!” Thập Tự đứng một bên, lạnh giọng mở miệng.
“Tiểu đội Huyết Ảnh bố trí như thế, rất khó nói không có chiêu sau, mà trạng thái của chúng ta giờ phút này không tốt...” Loan Nha chần chờ nói.
“Như vậy, tiếp tục tiến lên đi hoàn thành nhiệm vụ hái thuốc, hay cứ rút lui như vậy, các ngươi thấy thế nào?” Lôi đội ngẩng đầu nhìn nơi xa, chậm rãi thốt lên lời nói.
Hứa Thanh mắt lộ ra suy tư, không nói gì.
Những người khác cũng nhìn nhau chăm chú một phen, cuối cùng Thập Tự chật vật mở miệng.
“Đội trưởng, nơi này cách địa điểm hái thuốc của chúng ta không quá xa, mà lần này mọi người lại hao tổn quá lớn, nếu quay về tay không...”
Lôi đội im lặng, đảo qua Man Quỷ và Loan Nha, người trước áy náy cúi đầu, người sau mắt chứa vẻ không cam lòng. Hồi lâu, hắn than nhẹ một tiếng.
“Tiếp tục tiến lên, đến điểm hái thuốc phải thu thập nhanh một chút, sau đó mọi người phân tán đi con đường khác nhau, tự rời đi, tụ hợp tại doanh trại.”
Lôi đội giải quyết dứt khoát, sau khi tu chỉnh đơn giản, đám người lại đỉ tiếp trong rừng Cấm khu này.
Trên đường, Hứa Thanh tới gần Loan Nha, lấy ra hổ phách đạt được từ chỗ Bàn Sơn, tư vấn thỉnh giáo đây là vật gì.
Sau khi nhìn đến viên hổ phách này, Loan Nha giật mình, nhận lấy, cẩn thận xem xét, rồi nói với Hứa Thanh, vật này là độc vĩ của bọ cạp mặt quỷ.
Bọ cạp này có độc, nhưng không phải không thể hóa giải, lại có dược tính rất tốt, sau khi trúng độc có thể bộc phát tiềm năng của bản thân trong nháy mắt, nhưng không thể tiếp tục, sau khi bộc phát cần lập tức giải độc, cho nên phần lớn là bị người chăn nuôi, có giá trị không nhỏ.
Hứa Thanh minh ngộ, sau khi nói cám ơn, thu hồi nó lại.
Sau đó đám người giữ cảnh giác, vừa mật thiết quan sát bốn phía, vừa nhanh chóng đi về phía trước.
Nhưng so với trước đó, lần này bọn họ đi một đường im lặng hơn nhiều.
Có lẽ bởi vì Hắc Lân lang xuất hiện hôm qua, khiến cho phần lớn hung thú khác khu vực này bị đuổi tản ra.