Ta Bị Vây Ở Cùng 1 Ngày 1000 Năm (Dịch)

Chương 33. Anh còn nhớ Mã Tuệ Phương không?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chương 33: Anh còn nhớ Mã Tuệ Phương không?

Cho đến khi Ngô Thần và Lỗ Nghiễm Niên đi ra trước cửa lớn nhà hàng, trong nhà hàng khách khứa đều còn đang nhìn hai người, chỉ là nếu như trước đó họ không hề che giấu, thì ánh mắt chưa từng rời khỏi hai người họ.

Ngoài nhà hàng toàn là xe sang.

Ngô Thần và Lỗ Nghiễm Niên đi thẳng đến bên cạnh bồn hoa mới dừng lại.

"Lỗ lão bản tin lời của tôi sao?" Ngô Thần cho tay vào túi, liếc nhìn Lỗ Nghiễm Niên một chút, lại nhìn xe cộ trên đường phố.

Đã vào đêm, trên đường lớn ngựa xe như nước, Huyễn Thải mê ly.

"Có đôi chút cậu đã nói đúng, cô ta nói dối tôi, cô ta và Lưu Lợi Cương quả thật có vấn đề, tôi sẽ điều tra." Lỗ Nghiễm Niên nói là không tin hoàn toàn, trên thực tế chí ít đã tin tám phần mười.

Chỉ là, không có người đàn ông nào đồng ý thừa nhận mình đang đội nón xanh.

Huống hồ không phải "nón xanh" có thể thoải mái hình dung chuyện của hắn.

Là mưu tài hại mệnh!

"Làm sao cậu biết những điều này? Ai nói cho cậu biết?" Lỗ Nghiễm Niên lại liếc mắt nhìn Ngô Thần hỏi.

"Lỗ lão bản, anh phải hiểu, nếu như không phải là bởi vì anh có quan hệ tốt với Như Băng, anh và A Thái gọi nhau là huynh đệ, tôi sẽ không nói cho anh biết điều này." Ngô Thần cười nhạt rồi nói, "Ngày hôm nay tôi có thể gặp anh là một chuyện trùng hợp, tôi nói cho anh biết những điều này, là vì nhìn mặt Như Băng thôi, anh không cần thiết tìm hiểu tại sao tôi lại biết."

Ngô Thần vừa nhìn về cảnh đêm phồn hoa trên đường cái, nhàn nhạt nói: "Cũng không thể để người xấu thực hiện được mưu đồ, anh nói đúng không?"

Lỗ Nghiễm Niên trầm mặc một chút.

Hắn nhìn không thấu Ngô Thần.

Ngô Thần mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng đặc thù, rất ít người dùng loại này khẩu khí nói chuyện với Lỗ Nghiễm Niên, người đó giúp Lỗ Nghiễm Niên không phải bởi vì Lỗ Nghiễm Niên quyền thế làm sao, mà là nhìn mặt những người khác.

Bạn trai Lý Nhược Băng...

Lỗ Nghiễm Niên đã tin rồi, Ngô Thần đúng là người đàn ông của Lý Nhược Băng.

Ba người bạn trai giả trước kia của Lý Nhược Băng Lỗ Nghiễm Niên đều gặp, hắn cũng không nhìn tới, chẳng qua là chó săn hèn mọn bia đỡ đạn mà thôi.

Còn biểu hiện của Ngô Thần có thể làm cho Lỗ Nghiễm Niên cảm giác được hắn và Lý Nhược Băng bình đẳng, để Lý Nhược Băng một mình trong nhà hàng, gọi mình đi ra nói chuyện riêng, cũng đủ để chứng minh.

Mà sự bảo vệ của Lý Nhược Băng đối với Ngô Thần, câu "Bạn trai tôi là tiểu bạch kiểm trong lời Tôn phu nhân đó", cũng làm cho Lỗ Nghiễm Niên hiểu rõ, địa vị của Ngô Thần ở trong lòng Lý Nhược Băng.

Trong lòng Lỗ Nghiễm Niên suy đoán bối cảnh của Ngô Thần, hoặc là tới từ gia tộc lớn, hoặc là... có thể là có thân phận khá là đặc biệt, hoặc là tài năng.

Nhưng mà những điều này không phải là trọng điểm.

Lỗ Nghiễm Niên không hề quan tâm, rốt cuộc Ngô Thần là ai, đương nhiên hắn để ý hơn đến chuyện của chính mình.

"Cảm tạ người anh em." Tay Lỗ Nghiễm Niên vỗ một cái trên bả vai Ngô Thần.

Câu nói này tỏ rõ thân phận của hai người, cùng với mối quan hệ giữa họ chứ không đơn thuần là nói cám ơn!

Lỗ Nghiễm Niên lớn hơn Ngô Thần ba mươi tuổi, nhưng hắn hay là gọi huynh đệ, đây là thói quen của hắn, cũng khiến hắn cảm thấy trẻ hơn.

Bình thường đàn ông năm mươi sáu tuổi, cháu trai cũng có rồi, nhưng Lỗ Nghiễm Niên một thời gian rất lâu không cách nào sinh con dưỡng cái, điều này ảnh hưởng tới tâm thái của người ta.

Giống như phụ nữ bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, họ sẽ ăn mặc như tuổi trẻ thời thượng, mà phụ nữ hai mươi tuổi kết hôn, bốn mươi tuổi khi đứa bé trưởng thành, làm mẹ quá nhiều năm, giá trị nhân sinh quan đều sẽ có biến hóa.

"Chuyện này cậu nói với ai chưa?" Lỗ Nghiễm Niên mở miệng hỏi.

"Chưa từng." Ngô Thần liền nói, "Nhưng mà lát nữa Như Băng sẽ hỏi, tôi sẽ nói như đã nói với anh."

Lỗ Nghiễm Niên huơ tay ra sau, quay đầu nhìn cảnh đường phố, trong mắt hiện ra sự chua xót và đau thương khó tả.

"Không sao, không có tường nào mà gió không lọt được, sớm muộn người ta cũng biết thôi." Lỗ Nghiễm Niên nói xong thì trầm mặc.

"Định xử lý Lưu Thải Tú và Lưu Lợi Cương cùng với... Đứa bé kia thế nào?" Ngô Thần hỏi.

Lỗ Nghiễm Niên dừng một chút, quay đầu nhìn Ngô Thần rồi hỏi ngược lại: "Đứa bé không phải con của tôi thật sao?" Hắn cũng không biết tại sao mình lại tin Ngô Thần như thế, có thể bởi vì Ngô Thần giải đáp thắc mắc nhiều năm hắn không rõ.

Khó mà hiểu được, sau khi Ngô Thần nói ra Lưu Thải Tú và Lưu Lợi Cương không phải là anh em, tất cả đều có thể rõ ràng.

Nhưng Lỗ Nghiễm Niên vẫn còn hy vọng, đứa con là của hắn.

Hắn là một người rất truyền thống, hắn hy vọng có thể có con cái, sau này mình trăm tuổi, nó sẽ kế thừa sản nghiệp của mình.

"Không phải là của anh." Ngô Thần nói vô cùng chắc chắc, "Lưu Thải Tú tính chính xác thời gian xuất hiện bên cạnh anh, thời gian đó đúng thời kỳ rụng trứng, sau khi gặp anh cô ta lại cùng Lưu Lợi Cương... Thật ra anh nên rõ ràng vấn đề của chính mình, trừ phi kỳ tích xảy ra, bằng không, anh không thể có con."

Sắc mặt Lỗ Nghiễm Niên thật sự không tốt, hắn nhìn đường phố phía trước, bên trái rồi bên phải, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì, ánh mắt không hề tập trung, trong mắt có một vòng đỏ nhạt.

"Ngày mai tôi sẽ giám định cha con lại."

Lỗ Nghiễm Niên nói một câu, hắn lấy thuốc trong ví ra, hộp Hoàng Hạc lâu 1916 còn chưa vất.

Theo Ngô Thần biết, Lỗ Nghiễm Niên đã từng nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng sau khi Lưu Thải Tú mang thai, hắn liền cai thuốc, hai năm, sau này mặc dù lại bắt đầu hút thuốc, nhưng hắn vẫn kiềm chế rất nhiều, một ngày chỉ hút vài điếu.

Nhưng trên người hắn sẽ để một hộp thuốc

Không phải chuẩn bị cho chính mình, mà là để chuẩn bị cho khách mời khi đi giao thiệp.

Lỗ Nghiễm Niên lấy thuốc ra rồi tiện tay đưa về phía Ngô Thần.

"Không hút thuốc." Ngô Thần giơ tay nói.

Lỗ Nghiễm Niên liền nhét thuốc vào trong miệng, châm lửa, hít một hơi thật sâu, phun ra hơi khói, lại dùng sức khịt khịt mũi, ánh mắt dao động không chừng nhìn đường phố, cảm giác được, hiện tại tư duy của hắn đang rất loạn.

Hắn cần mùi thuốc lá để giúp đỡ hắn giảm bớt áp lực tinh thần.

Lỗ Nghiễm Niên đột nhiên lấy ra điện thoại di động ra, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn bấm một dãy số, nói thẳng: "Nhị Dân, dẫn người tới tìm Lưu Lợi Cương, còn mấy người trong công ty thân thiết với hắn, Lý Anh, Đổng Chí Hằng mang tới ngôi biệt thự ở Tây Giao kia đi, đúng... băt hết, chờ tôi qua."

Từ Nhị Dân là Phó tổng tài cao cấp của tập đoàn Cự Lực, là huynh đệ tốt theo Lỗ Nghiễm Niên mấy thập niên.

Cúp điện thoại, Lỗ Nghiễm Niên vừa hút thuốc lại bắt đầu thất thần, giờ khắc này trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, nghĩ tới quá nhiều quá nhiều điều.

"Có câu, giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên." Ngô Thần đột nhiên cười nhạt cảm thán một câu, hắn quay đầu nhìn Lỗ Nghiễm Niên nói: "Anh còn nhớ Mã Tuệ Phương không?"

Lỗ Nghiễm Niên lấy lại tinh thần, liếc mắt xem Ngô Thần.

Ánh mắt rất lạ.

"Tuổi của cậu cũng chừng hai mươi, cậu biết cô ấy sao?" Lỗ Nghiễm Niên hỏi ngược lại.

Mã Tuệ Phương là mối tình đầu hơn ba mươi năm trước của Lỗ Nghiễm Niên.

"Tôi không chỉ biết cô ấy, tôi còn biết, lúc trước bởi vì anh ngoại tình, cô ấy mới chia tay với anh, năm ấy anh hai mươi ba tuổi, đúng không?" Ngô Thần nói.

"Hai người các anh từ năm mười bảy tuổi đã quen nhau, cùng nhau sáu năm, kết quả, anh vì một người phụ nữ trong phòng ca múa nhạc, phản bội cô ấy." Ngô Thần nói có phần chói tai.

Lỗ Nghiễm Niên lặng lẽ.

Nhiều năm qua đi, thậm chí hắn đã sắp quên mất dung mạo Mã Tuệ Phương, nhưng tên của cô, hắn mãi mãi cũng không quên, cả đời đều ghi tạc trong lòng.

Đó là chuyện thế kỷ trước vào những năm 90, lúc quốc gia đang phát triển, người người liều mình rất dễ dàng kiếm được nhiều tiền, một đêm chợt giàu không phải là mộng.

Lỗ Nghiễm Niên cũng là một người dám liều minh, hắn yêu Mã Tuệ Phương, thậm chí còn dự định sắp kết hôn rồi, nhưng khi ấy hắn biết mấy người, sau khi kiếm được một ít tiền, hắn cũng lạc mất chính mình.

Năm đó hắn không cảm thấy là mình sai, hắn cảm thấy Mã Tuệ Phương không xứng với mình, nhưng khi sau khi hắn công thành danh toại, hồi tưởng lại, hắn mới phát giác được, chính mình sai rồi.

Sai cũng sai rồi, bỏ lỡ, liền bỏ lỡ.

"Cậu điều tra tôi?" Lỗ Nghiễm Niên quay đầu nhìn Ngô Thần, biểu hiện có phần nghiêm túc. Ngô Thần chỉ mới từng tuổi này, có thể biết chuyện xa xưa như vậy, rất đáng bị hoài nghi.

"Không quan trọng đâu, tôi làm cái gì, anh có thể hỏi Như Băng, nhưng mà cô ấy không nói đâu."

Ngô Thần liền nói, "Quan trọng là ..., tôi còn biết, năm đó Mã Tuệ Phương chia tay với anh thì đã mang thai! Cô ấy không bỏ đứa bé mà lại sinh ra, là một thằng nhóc, vì lẽ đó, bây giờ anh không chỉ có con trai mà cháu gái cũng có."

Lạch cạch!

Thuốc lá trong tay Lỗ Nghiễm Niên rơi trên mặt đất, hắn trợn mắt hốc mồm nhìn Ngô Thần.