Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cho dù sắp đến mùa xuân, khí trời vẫn lạnh lẽo như cũ.

Lam Ngạn Lâm rời khỏi địa lao, gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình.

Một bóng người màu đen khom lưng, chậm rãi xuất hiện bên người nàng.

"Đại tiểu thư!"

Lam Ngạn Lâm nhỏ giọng nói: "Bà bà, ngươi cũng tới rồi?"

"Đại tiểu thư muốn đi đâu?"

"Gặp đại ca của ta!"

"Ngươi định cầu tình giúp Thập Thất?" Bà bà hơi kinh ngạc hỏi, "Không phải ngươi vẫn luôn không thích Thập Thất lắm sao?"

"Ta chỉ muốn cho hắn ta một cơ hội, hắn ta còn nhỏ!"

Lam Ngạn Lâm nắm thật chặt quần áo của mình, lại nghĩ tới tình cảnh khi Thập Thất xuất hiện trước mắt nàng.

Một thiếu niên hàm hậu giản dị trọng cam kết.

Chỉ vì xả giận giúp nàng, thiếu niên dám giết người Trần gia.

Tuy rằng Lam Ngạn Lâm rất không thích sự lỗ mãng của hắn ta, nhưng nếu nói trong lòng nàng không xúc động, đó là không có khả năng.

Gặp đại ca Lam Ngạn Minh, Lam Ngạn Lâm trực tiếp để nha hoàn của hắn ta rời đi.

"Nói đi, có chuyện gì mà tìm ca?"

Lam Ngạn Lâm không khách khí với đại ca, nói thẳng: "Muội hy vọng ca có thể thả Tiểu Thập Thất."

"Không thể nào!" Lam Ngạn Minh cắn răng nói, "Muội cũng biết hắn ta đã phạm phải tội gì đúng không? Vậy mà hắn ta dám ám sát Trần gia tứ thiếu gia ở Túy Nguyệt Lâu, may mà Lam Ảnh Vệ đang ở phụ cận, nếu không toàn bộ kế hoạch của Lam gia chúng ta đều bị hắn ta làm hỏng!"

"Không phải cuối cùng Trần Ngọc Hiên không chết sao?"

Lam Ngạn Lâm không có thiện cảm với Trần Ngọc Hiên, chỉ có chán ghét.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta là người đầu tiên dám dùng ánh mắt không kiêng nể gì để nhìn chằm chằm nàng như vậy.

"Không chết?" Lam Ngạn Minh thiếu chút nữa bị muội muội chọc giận, "Vấn đề không nằm ở chỗ Trần Ngọc Hiên chết hay chưa! Thập Thất là Lam Ảnh Vệ, hắn ta có ý đồ ám sát Trần Ngọc Hiên đồng nghĩa với hắn ta đã phản bội gia tộc! Hắn ta là nhân tố không ổn định, nhất định phải diệt trừ! Hơn nữa Trần Ngọc Hiên còn đang chờ Lam gia chúng ta cho hắn ta một câu trả lời! Thập Thất phải chết!"

"Vậy... nếu như muội cầu ca thì sao?"

Lam Ngạn Minh có chút khó tin nhìn muội muội mình.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Lam Ngạn Lâm cầu hắn ta.

"Ngạn Lâm, không phải muội có hảo cảm gì với tên tiểu tử kia đấy chứ?"

"Thiện cảm là có!" Lam Ngạn Lâm nhìn thẳng vào mắt đại ca, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, "Muội không muốn hắn ta chết vào lúc tuổi quá trẻ như vậy."

Lam Ngạn Minh cắn răng nói: "Không được, Lam Thập Thất nhất định phải chết!"

Muội muội cầu tình khiến Lam Ngạn Minh càng thêm cho rằng, Lam Thập Thất là một tai họa!

Lấy hiểu biết của hắn ta đối với muội muội, hắn ta biết, tình huống Ngạn Lâm thực sự yêu Lam Thập Thất cơ bản là không thể nào phát sinh.

Thế nhưng Lam Thập Thất đã lấy được thiện cảm của Lam Ngạn Lâm... Vậy hắn ta nhất định phải chết!

Lam Ngạn Lâm lạnh lùng nhìn đại ca, ánh mắt lạnh như băng hơi điên cuồng khiến đáy lòng Lam Ngạn Minh lạnh lẽo.

"Đại ca, muội rất không thích loại thái độ không coi mạng người ra gì của các người!"

Nàng nghiêng đầu nhỏ, giọng điệu rất bình tĩnh, bình tĩnh tới quá phận. Ánh mắt nàng đờ đẫn, lung tung không mục đích đánh giá bày biện bên trong căn phòng, dường như nàng không tức giận vì bị đại ca cự tuyệt, thậm chí nàng còn có chút chẳng hề để ý tới.

Lam Ngạn Minh nhìn muội muội, không nói gì.

Hắn ta biết, hết thảy đều là biểu tượng.

Khi muội muội hắn ta tức giận luôn có bộ dáng này.

Trong Lam phủ, đại đa số người đều cho rằng tính khí của Lam đại tiểu thư rất tốt, người rất hòa thuận... Thật ra chỉ có thân là đại ca như Lam Ngạn Minh mới rõ ràng, đó là giả!

Đó chỉ là ngụy trang của Lam Ngạn Lâm!

Tình huống thật là... tính tình của nàng nóng nảy hơn bất kỳ người nào khác!

Một khi nàng đã tùy hứng, nàng sẽ tùy hứng hơn bất kỳ người nào khác!

Một khi nàng đã ngoan độc, nàng ác hơn bất kỳ ai!

Lam Ngạn Minh dụi dụi con mắt, gắt gao cắn răng, quai hàm gồ lên thật cao: "Nếu như ca nhất định muốn giết hắn ta thì sao?"

"Vậy ca cứ chuẩn bị tìm người khác để đám hỏi với Trần gia đi!"

Lam Ngạn Minh nhìn muội muội không biết đã lấy một thanh chủy thủ sáng long lanh từ nơi nào tới, vội vàng khoát tay nói: "Mau buông dao găm ra!"

Vậy mà Lam Ngạn Lâm lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của hắn ta, chủy thủ nhẹ nhàng thổi qua, nàng có chút hưởng thụ nheo cặp mắt xinh đẹp lại.

Lam Ngạn Minh đoạt lấy chủy thủ của nàng, giọng điệu tức giận nói: "Muội đang uy hiếp ca?"

Bị đoạt mất chủy thủ, Lam Ngạn Lâm cũng không để ý: "Không, chúng ta đang thương lượng!"

Lam Ngạn Minh cắn răng hỏi: "Muội có tin hiện tại ca nhốt muội lại, đợi tới ngày thành thân lại cột muội đưa đến Trần gia không?"

"Vậy ca có tin muội có thể giết chết đại thiếu gia Trần gia kia không..." Lam Ngạn Lâm nhón chân lên, nhỏ giọng nói thầm bên tai đại ca, sau khi nói hết lời, nàng lại lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn bực nói, "Hình như muội đã quên, đại thiếu gia Trần gia không gần nữ sắc, có lẽ đối phó với Trần Ngọc Hiên dễ dàng hơn chút, ngoắc ngoắc đầu ngón tay út hắn ta sẽ tự đưa tới cửa!"

"Bốp"!

Lam Ngạn Minh hung tợn tát một cái lên mặt nàng: "Nữ nhân hạ tiện này!"

Lam Ngạn Lâm che mặt nở nụ cười.

"Muội ti tiện sao? Muội luôn cảm thấy, so với những chuyện ca làm, muội còn cao thượng hơn ca gấp trăm lần!"

Cửa sắt của ngục giam mở ra, hai Lam Ảnh Vệ mở còng tay và xiềng chân của Thập Thất.

Thập Thất bị bọn họ xách ra ngoài.

Thập Thất thấp giọng hỏi: "Các ngươi tới giết ta sao?"

"Ngươi đi ra ngoài sẽ biết!"

Trên mặt đất, cửa đại lao, Lam Ảnh Vệ buông hắn ta ra, sau đó còn nhét Xích Huyết Ma Kiếm lên tay hắn ta.

Trần Hạo cười cười hô: "Ôi Thập Thất, rất vui khi được gặp ngươi!"

"Đi theo chúng ta!"

Lam Ảnh Vệ dặn dò.

Đi tới trạch viện của Lam gia, Thập Thất thấy được Lam Ngạn Lâm, bên cạnh nàng là đại công tử.

Đại công tử Lam Ngạn Minh xanh mặt, tức giận nhìn chằm chằm Thập Thất, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy.

Thập Thất cúi đầu không nói chuyện, đúng là hắn ta có chút thẹn với đại công tử.

"Hừ, giao hắn ta cho muội!"

Lam Ngạn Minh lạnh lùng buông xuống những lời này, sau đó rời đi.

Căn bản là ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thập Thất lấy một lần.

Lam Ngạn Lâm lẳng lặng đứng trước mặt Thập Thất, trong bóng đêm, Thập Thất không thấy rõ sắc mặt của nàng.

Chỉ có điều hắn ta biết, hắn ta không chết, nguyên nhân nhất định là vì đại tiểu thư.

"Tiểu Thập Thất, lần này ngươi quá vọng động rồi, không có lần sau, biết không?"

Lam Ngạn Lâm dùng giọng điệu êm ái khó có được nói với Thập Thất.

Giọng điệu như đang dỗ trẻ nhỏ.

"Ta nhớ kỹ rồi!"

"Nhớ kỹ là tốt rồi, sau khi rời khỏi Lam gia, ngươi vĩnh viễn không cần trở về nữa... phải sống sót thật tốt!"

"Rời khỏi Lam gia?"

Thập Thất hoàn toàn không ngờ tới bản thân lại gặp được kết cục này.

"Đúng, ngươi nhất định phải rời khỏi, nếu như ngươi không rời đi, ngươi nhất định phải chết!" Lam Ngạn Lâm nhỏ giọng nói, "Đại ca đã đồng ý với ta sẽ thả cho ngươi rời khỏi!"

"Đại tiểu thư!" Thập Thất nức nở nói.

Trong đôi mắt hổ tràn ngập nước mắt.

"Đừng khóc... Tiểu Thập Thất, ngươi không còn nhỏ nữa, ngươi đã mười lăm tuổi, là một người lớn rồi!" Lam Ngạn Lâm hít sâu một hơi nói, "Có đôi khi, ta thật hâm mộ các ngươi, các ngươi có thể luyện võ, có thể tự do tự tại bên ngoài... Thế nhưng ta... đời này không thể nào rời khỏi Dịch Dương thành được!"

"Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu như ta không phải người mà là một đám mây thì tốt biết bao."

"Tiểu Thập Thất, đồng ý với ta ba chuyện, có thể chứ?"

"Có thể!" Thập Thất không do dự.

"Thứ nhất, sau này ngươi đừng khóc nhè, mười lăm tuổi, ngươi là một nam tử hán, nếu ngươi còn khóc sẽ khiến mọi người xem thường!"

"Ừm, ta biết rồi!" Thập Thất lau khô nước mắt nói, "Đây là lần cuối cùng!"

"Thứ hai, ngươi phải sống thật tốt, ngàn vạn lần chớ chết đi, sau này nếu như ngươi xông xáo ra tên tuổi, ta sẽ rất vui vẻ!"

"Mạng của ta rất cứng, sẽ không chết dễ dàng như vậy!"

Trần Hạo trong Ma Kiếm quay đầu trừng trắng mắt, hắn biểu thị không đồng ý.

"Thứ ba, không nên lan truyền thứ ngươi học được ở Lam gia ra ngoài, không nên oán hận Lam gia, không nên trả thù Lam gia, không nên làm bất kỳ chuyện gì bất lợi với Lam gia, ngươi hiểu chưa?"

"Hiểu!"

Lam Ngạn Lâm gật gật đầu nói: "Vậy ngươi đi đi, ta còn muốn đi gặp ca ca ta, có lẽ hắn ta sẽ không chịu để yên như vậy, ta chỉ có thể kéo ca ca một lát, ngươi phải sống sót thật tốt, đi càng xa càng tốt, không nên trở về nữa!"