Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Đa tạ ngươi đã giúp ta nhớ lại nhiều chuyện như vậy.” Lâm Thủ Khê đáp.
"Vậy ngươi muốn đa tạ ta thế nào đây?" Tiểu Hòa e thẹn hỏi.
"Ngươi muốn gì?"
"Ừm… Vậy thì hãy để ta ăn ngươi đi." Tiểu Hòa mỉm cười.
"Đổi một yêu cầu khác đi, ta còn phải sống." Lâm Thủ Khê nghiêm nghị nói.
"Ngươi quả thật vô vị." Tiểu Hòa cảm khái.
"Đúng vậy, cho nên nghĩ lại thì ta ăn vào cũng chẳng có mùi vị gì." Lâm Thủ Khê nói: "Ta là đang nghĩ cho ngươi đó."
"Hình như ngươi không còn vô vị như vậy nữa rồi.” Tiểu Hòa lại cười.
Bọn họ ngồi bên vách đá đón gió nhìn về nơi xa, cho đến khi hắc điểu và hồ nước bị bóng đêm nuốt chửng.
Sáng sớm hôm sau, Vân chân nhân xuất hiện trong sân, vẫn như cũ lưng đeo mộc kiếm, nhưng trong tay lại xách thêm một chiếc lồng chim bằng tơ đồng. Trong lồng là một con chim sẻ lông cánh trắng muốt.
Hắn đến để tiến hành khảo hạch cho bọn họ.
Vân chân nhân nói ngắn gọn nội dung khảo hạch, gồm có hai phần:
Một là để bọn họ dùng chân khí điều khiển kim đâm vào gỗ, xem có thể đâm sâu bao nhiêu; hai là đứng trước lồng chim, dùng tay chạm vào dây đồng của lồng, chim trong lồng sẽ thông qua tiếng kêu để phán đoán trình độ căn cốt của đối phương.
"Con chim sẻ nhỏ này thông minh đến vậy à?" Vương Nhị Quan nhìn con chim nhỏ màu trắng xinh đẹp trong lồng, tấm tắc lấy làm lạ.
"Đây là con chim quý giá nhất của Vu gia, trong cơ thể nó chảy dòng máu của Bạch Hoàng thượng cổ đã tuyệt tích từ lâu." Lời nói lạnh nhạt của Vân chân nhân lại hé lộ vẻ ngạo khí: "Nếu không phải nó đang ở trong lồng, chỉ dựa vào lời nói vừa rồi của ngươi, nó sẽ mổ bụng ngươi, khoét mắt ngươi, ăn sạch huyết nhục của ngươi."
Thượng Cổ Bạch Hoàng...
Vương Nhị Quan thất kinh kêu lên một tiếng, hắn biết điều này có nghĩa là gì. Trên vùng đất xa xưa trong truyền thuyết, có Long Hoàng sống ở Lôi Vân, từ trên mây nhìn xuống trần thế. Ánh mắt nhìn tới đâu đều là ranh giới, nơi bóng dáng hắn đi qua, bất kể là Tà Linh hay Thần Linh đều im bặt không dám ho he!
Nếu như phần lớn thần linh chỉ là truyền thuyết, thì Bạch Hoàng càng là phần cuối của truyền thuyết, đó là một trong số ít bóng đen bao phủ thế gian khi hỗn độn sơ khai!
Con chim sẻ nhỏ xinh này chính là hậu duệ của nó, tuy không biết đã cách bao nhiêu vạn đời nhưng vẫn cao quý như trước.
Vương Nhị Quan vội vã chắp hai tay trước ngực, lẩm nhẩm mấy câu đại tiên đại tiên, hy vọng con chim sẻ nhỏ này nguôi giận.
Vân chân nhân lười đôi co thêm, hắn xách lồng chim ra cửa, dẫn bọn họ đi tới bên cạnh một gốc cây cổ thụ.
Cành cây cổ thụ khẳng khiu, lá rụng héo úa tựa như đã chết từ lâu.
Vân chân nhân lấy ra một cây châm sắt dài nhỏ đưa cho bọn họ, để bọn họ dùng chân khí ngự châm đâm vào gốc cổ thụ phía trước.
Vương Nhị Quan xung phong thử trước, hắn điều khiển thiết châm. Thiết châm lúc đầu loạng choạng bất ổn, nhưng sau khi hắn nắm giữ được yếu lĩnh thì nhanh chóng ổn định lại. Chỉ là cây cổ thụ kia tuy mục nát, thân cây vẫn cứng rắn như cũ, mũi thiết châm đâm vào hơn một tấc liền khó tiến thêm.
Vương Nhị Quan thấp thỏm nhìn Vân chân nhân, thấy Vân chân nhân gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Lạc Dương cũng ngự châm như hắn, kết quả cuối cùng không khác Vương Nhị Quan là bao.
Tiếp theo là Tiểu Hòa. Chân khí của Tiểu Hòa hơi nhu hòa, ngự châm vô cùng ổn định, nhưng vì quá bằng phẳng nên lúc đâm vào thân cây cũng thiếu đi lực đạo, kết quả kém hơn hai người trước một chút.
Người cuối cùng là Lâm Thủ Khê.
Lâm Thủ Khê nhận lấy kim sắt, nghiêm túc trầm tư một lát.
Vương Nhị Quan cười bảo: "Không được thì đừng miễn cưỡng, tránh cho thương thế của ngươi nặng thêm."
Kỷ Lạc Dương nhìn hắn chằm chằm, thần sắc nghiêm nghị.
Tiểu Hòa nắm chặt nắm đấm nhỏ, như đang cổ vũ cho hắn.
Nụ cười của Vương Nhị Quan nhanh chóng đông cứng trên mặt.
Bởi vì thiết châm kia thật sự bay lên.
Vương Nhị Quan nhìn về phía Tiểu Hòa: "Không phải là ngươi đang giúp hắn gian lận đấy chứ?"
Tiểu Hòa quay lại trừng mắt: "Suỵt, đừng quấy rầy hắn."
Vương Nhị Quan không thể chấp nhận: "Hắn không phải là phế nhân à?"
Tiểu Hòa che chở Lâm Thủ Khê: "Hắn chỉ bị thương thôi. Vết thương lành rồi chắc chắn sẽ lợi hại hơn ngươi, sau này ngươi bớt giậu đổ bìm leo đi."
Vương Nhị Quan thấp thỏm lo âu nhìn cây châm kia. May mắn thay, thương thế ảnh hưởng không nhỏ đến Lâm Thủ Khê, cây châm kia tuy chạm đến thân cây nhưng vẫn chưa thể đâm vào.
Vân chân nhân nhìn cây châm nhẹ bẫng kia, nghĩ đến vết thương của Lâm Thủ Khê, trong lòng lại dâng lên một tia nuối tiếc.
Hắn cảm thấy đó là một tài năng có thể đắp nặn, chỉ tiếc việc tiếp nhận thần linh truyền thừa là chuyện trong vòng một tháng, thời gian sẽ không chờ hắn.
Tiếc thì tiếc, nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ nhạt nhòa thoáng qua.